
không dấu:
– Ba-tô-bun.
Lát sau, Lâm bưng ba tô bún ra đặt trước mặt khách. Nếu ngay lúc đó, nó quay đi như mọi khi thì không sao. Đằng này không hiểu cao hứng thế nào, nó lại chỉ tay vô hai thằng nhóc ngồi cạnh ông Tây, vui vẻ hỏi:
– Are they my children?
Lâm muốn hỏi “Chúng có phải là con ông không?”, nhưng thay vì nói “your children” thì nó lại quýnh quáng nói nhằm thành “my children”, thành ra “Chúng có phải là con tôi không?”.
Ngay lúc đó Lâm không nhận ra sai lầm tai hại của mình. Cho nên vừa hỏi xong, thấy ông khách quen sầm mặt xuống và đùng đùng đứng dậy dắt hai đứa con bỏ đi một nước, Lâm ngơ ngác ngó theo, miệng ú ớ không nói được tiếng nào, cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
Nó cúi nhìn ba tô bún, coi có con sâu hay con ruồi nào trong đó khiến khách giận dữ bỏ về không nhưng chẳng thấy gì cả.
Lâm đứng đực, vỗ vỗ trán một hồi mới hoảng vía nhớ ra chữ “my children” bá láp trong câu hỏi của mình, liền tái mét mặt “a” lên một tiếng, suýt chút nữa xỉu lăn ra giữa quán. Con Lan thấy lạ, chạy ra:
– Có chuyện gì vậy anh Lâm?
– À, à, không có gì! – Lâm ấp úng đáp, mặt vẫn còn thất thần.
Con Lan nhìn ba tô bún còn y nguyên trên bàn, ngạc nhiên:
– Ủa, sao khách không ăn gì hết vậy nè?
Thằng Lâm không đáp, đặt ba tô bún trở lại vô khay, lầm lũi bưng đi.
Cô Thanh nhác thấy, hỏi:
– Sao vậy Lâm?
Lâm cúi gằm đầu, làm thinh đi luôn vô bếp. Một lát nó quay ra chỗ cô Thanh ngồi, móc túi lấy ra tờ hai chục ngàn:
– Con trả tiền ba tô bún này nghe cô!
Cô Thanh nhíu mày:
– Mà chuyện gì vậy?
Thằng Lâm đỏ mặt liếc con Lan, hạ giọng:
– Cô biểu con Lan đi chỗ khác, con mới nói được.
Cô Thanh ngó con Lan cười:
– Mi đi chỗ khác cho người lớn nói chuyện.
Con Lan bị đuổi, tức mình lắm. Nó nguýt thằng Lâm một cái dài thiệt dài mới chịu hậm hực quay đi.
Đợi con Lan đi tuốt ra xa, cô Thanh quay dòm thằng Lâm lom lom:
– Rồi, con nói đi!
Thằng Lâm tằng hắng bốn năm cái mới đủ can đảm thuật lại câu chuyện oái oăm khi nãy. Lâm kể ngắc nga ngắc ngứ, đến chỗ lộn “con ông” qua “con tôi”, nó nhìn trân trân xuống đất, mặt đỏ lên như tôm luộc.
Còn cô Thanh thì chúi gập trên bàn cuời rung cả người, cười sặc cười sụa, cười đến nỗi đám con Lệ con Cúc ngơ ngẩn nhìn nhau không rõ chuyện chi.
Cười một hồi cô ngồi thẳng lên, quẹt nước mắt, nói:
– Con cất tiền đi!
Lâm bối rối:
– Cô…
Cô Thanh khoát tay:
– Con cứ cất tiền vô đi. Lỗi này đâu phải do con cố ý.
Cô chép miệng:
– Hơn nữa, cũng tại ông khách kia khó chịu.
Lâm đành nhét tiền vô túi. Nhưng trước khi nó quay đi, cô Thanh nghiêm nghị dặn:
– Lần sao con có nói tiếng Tây hay tiếng Tàu phải rà tới rà lui cẩn thận nghe chưa.
Chuyện này thiệt ra không cần cô Thanh dặn. Ngay từ lúc phát hiện ra lầm lẫn tày đình của mình, Lâm đã ngắt tay vô đùi tự hứa với lòng. Rằng sẽ không bao giờ dại dột ra oai thêm một lần nào nữa.
Lâm kiên quyết giữ đúng lời hứa. Từ ngày đó trở đi, gặp khách ngoại quốc, nó dứt khoát chỉ xài những mẫu câu đáng tin cậy như “Can I help you?”, “Wait a minute!” mà thôi… Nhưng khổ nỗi, thằng Lâm tính là một chuyện, còn trời tính giống như nó hay không lại là chuyện khác.
Một hôm, bốn đứa loi choi hai trai hai gái lần trước bỏ chạy khỏi quán bỗng ào ào lục tục kéo vô.
Vừa thấy mặt bốn đứa này, Lâm đã phát bực. Nó không cách chi quên được câu chuyện “bánh nện bánh nổ” hôm nọ.
Dường như muốn làm thằng Lâm bực hơn nữa, vừa ăn xong một chén bánh bèo, đứa con trai trong bọn lôi thuốc ra hút. Hút mà không có hộp quẹt. Nên nó ngoắt Lâm:
– Cho mượn cái hộp quẹt đi anh!
Thấy điếu thuốc trễ một bên mép thằng kia, Lâm ngứa mắt quá chừng. Nhưng phận tiếp viên, khách nhờ đâu phải làm đó, Lâm đâu dám hó hé. Nó chạy ra chỗ thằng Cải ngồi:
– Hộp quẹt đâu mày?
– Hết ga rồi! – Cải nhún vai – Mày vô bếp mồi đi!
– Khách hút chớ tao đâu có hút!
Lâm buông thõng một câu rồi quày quả đi vô.
Thằng kia nhác thấy Lâm, nhướn mắt hỏi:
– Có không anh?
– Dạ, anh chờ một chút!
Lâm dáo dác dòm quanh, bối rối rồi đáp.
Chợt thấy ông Tây ngồi ở chiếc bàn con kế đó miệng đang phì phèo thuốc lá, Lâm mừng rỡ bước lại:
– Are you a lighter?
Lâm vừa bực vừa quýnh, động từ “to have”, “to be” dùng lộn tùng phèo. Nó định hỏi “Ông có hộp quẹt không?”, lại lúng túng nói thành “Ông có phải là cái hộp quẹt không?”.
Nhưng may cho Lâm, ở đời bao giờ cũng có kẻ vầy người khác. Ông Tây hôm trước khó tính bao nhiêu thì ông Tây bữa nay vui tính bấy nhiêu.
Trong khi bốn đứa loi choi bàn bên cạnh không nhịn được, ôm bụng cười rúc rích thì ông vẫn tỉnh bơ. Ông nhìn Lâm và trả lời bằng thái độ hết sức nghiêm trang:
– No, I’m not a lighter. I’m an engineer.
Thoạt đầu Lâm chợt ngớ ra, không hiểu sao ông Tây lại nói “Tôi không phải là cái hộp quẹt. Tôi là một kỹ sư”. Nhưng Lâm chỉ ngỡ ngàng một thoáng rồi hiểu ngay. Nó lạnh toát sống lưng khi biết mình lại vừa nói lộn và ông Tây đang giễu.
Sợ ông này nổi dóa bỏ về như ông Tây bữa trước, Lâm hoảng vía lắp bắp:
– Sorry, sorry. Yes, yes. You… are… not… a lighter.
Nh