
ìn vẻ luống cuống của Lâm, ông Tây đang làm nghiêm cũng phải phì cười. Ông cười và lấy cái hộp quẹt trong túi vui vẻ chìa ra.
Chỉ đến lúc đó, Lâm mới hoàn hồn. Nó bẽn lẽn cầm lấy cái hộp quẹt và “thank you” lia lịa. Nhưng nỗi khổ của Lâm chưa chấm dứt ở đó. Trong bốn đứa khách lóc chóc kia, thằng hút thuốc kia là đứa Lâm ghét nhì. Chính con nhỏ mang kiếng cận hôm trước ngồi hỏi tên hết thứ bánh này đến thứ bánh nọ rồi rú lên như bị ai bóp cổ mới là đứa Lâm ghét nhứt. Đó cũng là con nhỏ mà thằng Cải xuýt xoa khen đẹp.
Khi thằng Lâm chia lộn động từ “to have” qua “to be”, bốn đứa này đều nghe thấy, đều nhe răng khỉ ra cười. Tụi nó ngồi sát rạt bên ông Tây chứ đâu!
Nhưng ba đứa kia cười cho đã lúc đó rồi thôi. Riêng con nhỏ mắt kiếng mấy bữa sau quay lại, ngồi nhìn Lâm cười cười: “I’m not a lighter. I’m a student” khiến Lâm tức muốn ói máu. Sinh viên thì kệ mi chớ, sang năm ông thi đậu ông cũng là sinh viên vậy! Lâm nghiến răng làu bàu, lúc đó tự nhiên nó chẳng muốn yêu iếc, Cúc Kiếc chi cho lôi thôi, nó chỉ muốn học thiệt giỏi, ôn bài thiệt thuộc, thi đâu đậu đó cho con nhỏ quỷ kia biết tay.
Nhưng trước khi ôn toán lý hóa cho nhuyễn để đối phó với kỳ thi sắp tới, Lâm phải è cổ luyện tiếng Anh để trước mắt đối phó với các ông Tây bà đầm vô quán ngày một đông. Cứ nhớ lại hai lần “phát ngôn bậy bạ” của mình là tóc gáy Lâm muốn dựng đứng cả lên.
Khổ nổi, kinh nghiệm cho thằng Lâm biết, gì chớ tiếng nước ngoài dù ôn luyện cách mấy, lúc quýnh lên vẫn có thể lộn một cách trơn tru, thoải mái như thường. Do đó, Lâm chỉ mong gặp được các vị khách ngoại quốc dễ tính như ông “Lighter” nọ. Chớ ai cũng giống như ông “My Children” chắc Lâm bị cô Thanh đuổi việc sớm.
Nhưng loại khách ngoại quốc mà thằng Lâm ưa chuộng nhứt là khách đi theo cặp “Tây-ta” đề huề. Nghĩa là một ông Tây đi kèm với một cô vợ Việt Nam hoặc một bà đầm đi cặp với một ông chồng “nội địa”.
Gặp những cặp khách như vậy, thằng Lâm khỏe re.
Như mới đây, một cô ca sĩ nổi tiếng gốc gác xứ Quảng dẫn ông chồng Tây vô quán Đo Đo.
Lâm dân Tây Ninh, ít có dịp đến các tụ điểm ca nhạc, lại không thường xem ti-vi nên không biết khách là ca sĩ lừng danh Ánh Tuyết.
Thấy khách đi chung với ông Tây, Lâm mừng húm, bước lại “xổ” tiếng… Việt ro ro:
– Mời cô chú ngồi. Dạ, cô chú dùng chi ạ?
Khách cầm lên tờ thực đơn, liếc sơ qua rồi quay nhìn Lâm:
– Mì quảng ở đây ngon không?
– Dạ, chắc… ngon.
Khách nói giọng Quảng rặt:
– Ngon thì ngon chớ răng lại chắc ngon! Ngon nhưng mà có đúng không?
Lâm gãi đầu:
– Dạ, đúng là sao ạ?
Khách mỉm cười:
– Đúng là răng mà mi cũng không biết hả? Đúng tức là không lai đó.
Rồi thấy thằng Lâm vẫn đứng trơ mắt ếch, khách cụ thể hơn:
– Quán Đo Đo có bỏ chả lụa vô tô mì không?
– Dạ không ạ. Ở đây chỉ nấu nhưn bằng tôm, thịt heo, thịt gà thôi cô.
– Vậy mi cho hai tô.
Lâm vừa dợm bước, khách dặn vói theo:
– À, mi làm cho nóng nghe. Mì mà nguội ngắt ăn đau bụng chết đó mi.
– Cô yên tâm.
Lâm nói rồi lật đật đi vô.
Chưa tới bếp, nó đã nghe đám con gái xì xào.
– Cổ là ca sĩ đó! – Con Lệ nói.
Con Cúc xuýt xoa:
– Em thấy cô nớ trên ti-vi mấy lần.
Thằng Lâm ngạc nhiên:
– Cái gì? Cô khách đó là ca sĩ hả?
Con Lệ ra vẻ hiểu biết:
– Ca sĩ Ánh Tuyết đó. Cổ hay hát cái bài gì mà “Chúng em xin hái dâng chàng trái đào thơm” đó.
– Chuyện dâng đào thơm tính sau! – Lâm cười – Bây giờ Lệ dâng cho cổ hai tô mì lẹ lẹ đi!
Khi Lâm bưng hai tô mì ra đặt trước mặt khách, ca sĩ Ánh Tuyết vừa đụng vào tô mì, đã rụt phắt tay lại:
– Trời ất, mi tính ám sát cô hả?
– Gì vậy cô? – Lâm thót bụng lại.
Ca sĩ Ánh Tuyết nhìn lom lom tô mì:
– Răng nó nóng sôi rứa?
– Ủa, cô kêu làm cho nóng mà! – Lâm bối rối đáp, rồi nó rụt rè đề nghị – Vậy cô để con ngâm tô mì vào thau nước đá cho nó nguội bớt.
– Mi đừng có nói lung! Bỏ vô nước đá thì còn chi là mì!
Ca sĩ Ánh Tuyết nheo mắt nhìn Lâm khiến nó lúng túng quay mặt đi chỗ khác, bụng nghĩ: Cô này lúc kêu nóng lúc kêu đừng nóng, ngộ ghê!
Một giọng đàn ông thình lình vang lên sau lưng khiến Lâm sửng sốt:
– Kệ, nóng ăn mới ngon!
Nó giật mình quay lại, thấy ca sĩ Ánh Tuyết và ông Tây ngồi cạnh đang cắm cúi ăn mì, mặt bất giác ngẩn ra, không biết ai nói cái câu vừa rồi.
Nó tính hỏi cô Ánh Tuyết xem ai vừa lên tiếng nhưng lại thấy bất lịch sự quá, bèn tặc lưỡi nói sang chuyện khác:
– Cô cần gì thêm nữa không?
Lần này, ca sĩ Ánh Tuyết chưa kịp đáp, ông Tây ngồi cạnh đã vọt miệng:
– Cho tôi và nhà tôi thêm bánh đa, húng lủi, bắp chuối và ớt bột.
Trời đất, Lâm la thầm trong bụng, Tây mà biết kêu húng lủi, bắp chuối, ớt bột, lại còn gọi vợ mình là “nhà tôi” nữa!
Trong khi Lâm đứng trợn mắt như đang thấy ma, ông Tây tỉnh bơ tiếp, vừa nói ông vừa nháy mắt chọc ghẹo Lâm:
– Cho thêm hai phần bánh đập mắm nêm nữa. Lấy mắm nguyên chất, đừng pha nghe! Ờ, nhớ thêm vài trái ớt sừng trâu!
Ông Tây càng nói, Lâm càng nghe tai mình ù ù như xay lúa, bụng bảo dạ: Hổng lẽ ông này là Tây lai?
Thấy thằng Lâm muốn xỉu tới nơi, ca sĩ Ánh Tuyết vỗ vai nó:
– Có c