
àm gì hả Cúc?
– Về thăm nhà xong, em vô lại.
– Ý anh muốn hỏi là em dự định làm gì trong tương lai kìa! – Thấy con Cúc hiểu sai ý mình, Lâm giải thích – Chẳng lẽ em định sống với cô Thanh đến già?
– À! – Con Cúc sáng mắt lên – Em làm với cô Thanh một thời gian để học cách buôn bán, sau đó em về quê mở quán mì Quảng!
Nghe con Cúc tính chuyện về quê, Lâm hơi buồn buồn:
– Em cho anh đi theo với hén?
Con Cúc giật mình:
– Anh Lâm đi theo làm chi? Quán của em nhỏ xíu, đâu có cần tiếp viên.
– Anh đâu có đòi làm tiếp viên.
– Chớ anh Lâm theo em làm chi?
Lâm ranh mãnh:
– Anh xin làm… ông chủ.
– Anh Lâm nói gì khó hiểu quá! – Con Cúc chớp mắt – Làm ông chủ là răng?
– Làm ông chủ là làm ông chủ chớ răng! – Lâm cười hì hì – Anh làm ông chủ, còn em làm bà chủ!
Con Cúc bữa nay không đến nỗi đần độn như con Cúc bữa trước. Thoạt đầu nó không biết thằng Lâm nói vậy là có ý chi, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, nó hiểu ra, bèn đỏ mặt đấm tay lên lưng thằng Lâm:
– Anh Lâm ni kỳ quá!
Còn thằng Lâm nói được một câu gan ruột, khoái trá cười khơ khơ.
Bữa đó nó khoái trá đến mức con Cúc đã chun vô xe đò rồi, nó còn chạy đi mua một chai dầu gió thò tay qua ô cửa bên thành xe nhét vô túi xách của con Cúc:
– Em lận cái này theo, xức dọc đường.
Con Cúc thấy thằng Lâm lo lắng ình thì cảm động lắm. Nó nhìn Lâm:
– Anh Lâm ở lại nhớ siêng năng ôn tập nghe!
Thấy con Cúc dặn dò y như mẹ mình vẫn hay dặn, Lâm phì cười:
– Nhớ.
Con Cúc lại nói:
– Năm nay anh Lâm không được thi rớt đó!
Lần này thì Lâm không có cảm giác như mẹ dặn con nữa, mà giống như… vợ dặn chồng, liền tí tởn gật đầu:
– Em yên chí đi! Anh nhất định sẽ thi đậu! Vì tương lai của ông chủ bà chủ…
Lâm tính tán lăng nhăng thêm vài câu nhưng nó mới nói nửa chừng, chiếc xe đò đột ngột nổ máy và lăn bánh chạy mất.
Thằng Cải đón thằng Lâm bằng ánh mắt tò mò:
– Con Cúc lên xe chưa?
– Rồi. Xe chạy rồi tao mới về.
– Dọc đường ra bến xe mày với con Cúc có nói chuyện chi không?
– Nói đủ thứ.
– Như thứ gì?
Lâm hếch mặt lên trời:
– Nó nói về ngoải nó nhớ tao lắm. Nó còn bắt tao hứa với nó năm nay tao không được thi rớt.
– Thế mày nói sao?
Lâm chớp mắt:
– Nó đã có tình cảm với tao sâu đậm như vậy, đương nhiên tao phải ráng thi đậu chớ sao.
Nghe thằng Lâm nhấn mạnh mấy chữ “tình cảm sâu đậm” với vẻ nhơn nhơn đắc ý, thằng Cải buồn cười quá nhưng cố nén, nói:
– Ừ, mày ráng thi đậu cho con Cúc vui lòng.
Lâm hùng hổ đập tay lên ngực:
– Kỳ này con Cúc trở vô, tao nhất định phải tiến thêm một bước dài trên con đường tình cảm.
Cải chột dạ:
– Tiến thêm một bước dài là sao?
Lâm buông gọn:
– Tao sẽ hôn nó.
– Í, không được đâu! – Thằng Cải hết hồn – Mày đừng có làm bậy!
Lâm trừng mắt:
– Bậy cái đầu mày! Bộ yêu nhau hôn nhau không được hả?
– Không phải là không được, nhưng chuyện đó phải từ từ!
Cải nhăn nhó đáp, bụng lo lắng không để đâu cho hết. Con Cúc thương thằng Lâm là thương giả vờ, thương theo sự xúi giục của Cải, thương cái kiểu “nhìn rồi nhăn răng ra cười” khơi khơi vậy thôi. Thằng Lâm ngu như bò, không biết ất giáp chi, nếu nó hứng chí ôm hôn con Cúc, chắc con Cúc vác guốc phang nó tét đầu quá.
Càng nghĩ càng run, Cải nơm nớp nhìn Lâm:
– Tao nói rồi, mày không được làm ẩu à nha!
– Tao cứ làm! – Lâm khăng khăng – Tao sẽ hôn nó tới tấp. Y như trong phim vậy.
Cải nổi cáu:
– Mày ngu qiá! Đó là phim, ngoài đời không giống như vậy.
Cải vừa nói vừa tinh tế, tròng mắt đảo lia lịa. Trong khi đó, thằng Lâm vẫn ương bướng:
– Chính mày mới là thằng ngu! Ngoài đời cũng y hệt vậy thôi. Có khi còn hơn nữa.
Thấy không lay chuyển thằng này được, Cải thở hắt ra:
– Thôi được, mày muốn hôn hít gì kệ mày!
Cặp mắt thằng Lâm sáng trưng:
– Mày nói thiệt đó hả? Ôi, tao cảm ơn mày nhiều nghe Cải!
Vừa nói Lâm vừa nhảy tưng tưng. Quá phấn khởi, Lâm quên phắt thằng Cải đâu phải là ông già vợ tương lai của nó. Thằng Cải quyền hành gì mà cho phép hay không cho phép nó hôn con Cúc.
Cải nhìn thằng Lâm nhảy nhót như khỉ, nghiêm mặt nói:
– Nhưng tao nói trước, mày chỉ được quyền hôn con Cúc khi nào nó đồng ý thôi đó nghe.
Lâm cười tít mắt:
– Được rồi, tao sẽ hỏi nó.
Cải thăm dò:
– Nếu nó không đồng ý thì sao?
Một lần nữa Lâm đập tay lên ngực:
– Làm gì có chuyện đó.
Thấy Lâm có vẻ tự tin, Cải không hỏi nữa. Nó sợ nếu nó cứ khăng khăng ngăn cản, thằng Lâm sẽ sinh nghi. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó. Đợi con Cúc vô, mình sẽ bày nó cách đối phó với thằng Lâm quỷ sứ này!
Con Cúc đi được một tuần, tới phiên con Kim đòi đi.
– Con đi đâu vậy? – Cô Thanh hỏi.
Con Kim tỉnh bơ:
– Da, đi lấy chồng.
– Lấy chồng nữa? – Cô Thanh kêu lên sửng sốt.
Con Kim cười:
– Nữa đâu mà nữa, cô! Lần trước con lấy hụt mà.
Cô Thanh nhìn con Kim chằm chằm:
– Lần này mi định lấy ai vậy?
– Một anh chàng Việt kiều ở Mỹ.
Cô Thanh nháy mắt:
– Đẹp trai không?
– Đẹp trai hơn anh chàng Đài Loan kia nhiều.
Cô Thanh thoắt nghiêm nghị:
– Con nhớ rà tới rà lui cho cẩn thận nghe. Đừng để lỡ dở như bữa trước.
– Cô