80s toys - Atari. I still have
Quán Gò đi lên – Nguyễn Nhật Ánh

Quán Gò đi lên – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322495

Bình chọn: 7.00/10/249 lượt.

ớc khi con đi, con Gái nhỏ bắt con sửa giọng. Nó nói “ở trong nớ, người ta nói giọng khác ngoài mình, nghe văn minh lắm. Mi cứ trọ trẹ cái giọng nhà quê, người ta không hiểu đâu”…

Con Cúc mới nói tới đó, thằng Cải và con Lan đã ôm bụng cười bò. Con Kim ý tứ hơn, quay mặt đi chỗ khác lấy tay bụm miệng. Thằng Lâm ý tứ hơn nữa, chạy tuốt ra ngoài hè, ngồi bệt xuống đất cười ngặt nghẽo.

Còn cô Thanh thì dở cười dở mếu:

– Trời đất, con Gái nhỏ ở không ở còn bầy đặt xúi bậy. Ai khiến nó làm khôn kia chớ!

Cô nhìn con Cúc, chắt lưỡi:

– Cô cần là cần cái đứa nói giọng Quảng Nam cho ra cái quán Quảng Nam. Chớ mấy đứa nói giọng Sài Gòn ở trong này thiếu chi, mắc mớ gì cô phải kêu tụi bay vô!

Mặt con Cúc xanh mét như tàu lá chuối. Giọng nó nhòe nước mắt, không phải vì buồn tủi mà vì mắc cỡ với mấy đứa loi choi trong quán và vì tức con Gái nhỏ:

– Con đâu có biết. Con Gái nhỏ biểu răng thì con làm rứa…

Trong nháy mắt, con Cúc đã trở lại cái giọng thứ thiệt của nó. Nó nói đặc sệt giọng Quảng làm cô Thanh mừng rơn:

– Đúng rồi đó! Đây mới đúng là cái giọng nguyên chất của mi. Giá trị lắm. Cũng như nước mắm Nam Ô vậy. Mi biết nước mắm Nam Ô không?

– Dạ, biết cô! – Thấy giọng nói của mình được ví với loại nước mắm số một Quảng Nam, con Cúc hồ hởi – Nước mắm Nam Ô ngon nhứt ngoài con mà.

Cô Thanh cười:

– Nhưng nước mắm Nam Ô chỉ ngon là lúc chưa pha kìa. Pha nước lạnh vô, dở ẹc liền.

Con Cúc coi vậy chớ thông minh lắm. Nghe thoáng qua, nó hiểu liền:

– Dạ, từ nay con sẽ không thèm nghe lời con Gái nhỏ nữa. Con cứ nói cái giọng thiệt của con.

Khổ nỗi, lúc con Cúc pha giọng, tụi thằng Cải, con Lan cười nôn ruột bao nhiêu thì khi con Cúc trở lại cái giọng “nước mắm Nam Ô nguyên chất” của nó, tụi này lại muốn khóc thét lên bấy nhiêu.

Khách đòi mua bánh bèo đem về, con Cúc kêu con Lệ:

– Chị kiếm cho em cái bô!

Chữ “cái bao” qua cái giọng nguyên chất của con Cúc biến thành “cái bô” khiến con Lệ thừ ra mất một lúc. Rốt cuộc, tuy không hiểu con Cúc kiếm một cái bô làm chi, con Lệ vẫn vào toilét cầm cái bô đem ra:

– Nè.

Con Cúc ré lên:

– Trời, lấy cái ni đựng bánh bèo cho khách răng được?

Con Lệ nhíu mày:

– Chớ sao mày kêu tao lấy cái bô?

– Không phải cái bô ni, cái “bô” tê tề!

Con Cúc nói “cái bô”, con Lệ đã ngẩn tò te, nó nói “cái bô tê tề” thì con Lệ đã muốn xỉu lắm rồi.

– Muốn lấy cái gì thì mày chỉ đi! – Con Lệ ôm ngực – Thiệt tao khổ ày quá!

Con Cúc không đợi con Lệ nói đến lần thứ hai. Nó rảo quanh nhà bếp một vòng, mắt láo liên. Nhác thấy mớ bao ni-lông nhét trong cái giỏ toòng teng trên vách, nó thò tay rút một cái rẹt, mặt mày tí tởn:

– Cái “bô” ni nề!

– Trời đất! – Con Lệ trợn mắt kêu trời – Cái bao mà mày kêu cái “bô”, ông nội tao cũng không hiểu nữa là tao!

Con Cúc cười hí hí:

– Tại cô Thanh kêu em nói giọng “nước mắm Nam Ô nguyên chất” chớ bộ!

Cũng như Lệ, những ngày đầu mấy đứa trong quán đến dở cười dở khóc với cái giọng “nước mắm Nam Ô” của con Cúc. Có lần, đang giờ nghỉ trưa con Cúc kêu thằng Lâm đưa giùm tờ báo, thằng này liền khệ nệ vác cái ghế bố đem tới. ấy là do con Cúc nói chữ “báo” mà ra chữ “bố”. Lần khác, con Cúc khen con Lan “hăng gớm”, nhưng nó nói “hăng” thành “hen” nên con Lan tưởng con nhỏ này chê mình “ho hen” liền quay ngoắt lại, xù lông nhím lên. Bữa đó nếu không có con Lệ can gián kịp thời thì trong quán đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Đó là nói lúc con Cúc mới vô làm. Sau một tuần, nghe con Cúc chuyện trò lốp xốp riết, tụi thằng Lâm, con Lan dần dần quen tai, không những không hiểu lầm, mà còn thấy hay hay.

Nhưng cho tới cái sự kiện sau đây thì tụi loi choi trong quán mới nể con Cúc, mới thấy nó có một vai trò quan trọng trong quán chớ không phải chơi.

Đó là hôm khách xứ Quảng vào mua ba cây tré.

Sau khi lễ phép lắng tai nghe, thằng Lâm “dạ” một tiếng rõ to rồi vào trong bếp cầm ra… ba cái chén.

Khách lắc đầu:

– Không phải chén. Lấy cho chú ba cái tré!

Khách nói đặc giọng Quảng, Lâm được con Cúc “tập huấn” một tuần rồi mà vẫn nghe “tré” thành chén, đứng ngơ ngác một lúc rồi lại quay vào trong đổi ba cái chén khác ngập ngừng đem ra.

Khách nhún vai:

– Cháu đem mấy cái chén này ra làm chi?

Thấy thằng Lâm đứng trơ thổ địa, con Lan xăng xái chạy lại:

– Chú kêu cái gì hả chú?

– Lấy cho chú ba cái tré!

Trình độ “thẩm âm” của con Lan chẳng khá hơn Lâm là bao. Nó nhìn ba cái chén trong tay Lâm rồi ngước lên nhìn khách:

– Thì ba cái chén đây nè! Hay là chú muốn đổi ba cái chén khác?

Khách lắc đầu, thở đánh thượt, nhìn vẻ mặt biết đã ngán ngẩm lắm.

Thấy khách nhỏm đít định đứng dậy, con Lệ quýnh quíu đẩy lưng con Cúc:

– Mày ra nghe xem khách nói gì! Tụi kia nó nghe không ra!

Con Cúc ở nhà quê mới chân ướt chân ráo vô thành phố, còn nhát hít. Nó chỉ lanh lợi trong chu vi cái bếp, chớ chỗ khách khứa ngồi ăn, hổm rày nó đâu dám ló mặt ra. Đối với nó, bên ngoài bức vách ngăn là một thế giới khác. Cái thế giới xô bồ đó lạ lẫm với nó quá sức.

Vì vậy khi cô Thanh phân công nó làm tiếp viên chung với thằng Lâm, nó lắc đầu qu