Old school Easter eggs.
Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Tác giả: Du Huyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328042

Bình chọn: 9.00/10/804 lượt.

nhìn cô, nói: “Tôi hẹn Nhậm Tử Phàm bảy giờ. Nếu anh ta không đến tôi trực tiếp ném cô xuống biển.”

-Ông đừng vô ích, anh ta sẽ không đến.

Cô cười, nụ cười thê lương. Có nhiều chuyện rõ ràng bản thân đã biết sự thật nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm mọi lí do để bảo vệ đáp án trong lòng mình

Cũng giống như cô lúc này, biết rõ anh sẽ không đến nhưng vẫn cứ chờ đợi. Để rồi chỉ thu lại là nỗi thất vọng.

Từng giây từng phút trôi qua, gió đêm càng lúc càng lạnh giống như sự lạnh giá bao lấy con người, lồng ngực Thừa Tuyết lạnh lẽo.

-Lão gia, 7h rồi.

Cô hít từng hơi khó khăn, ánh mắt nhắm lại cam chịu. Lời nói Tiêu Lặc lúc nãy đã hoàn toàn thất tỉnh cô, không phải anh không quan tâm cô mà là căn bản không quan tâm cô.

Thật sự rất lạnh. Lạnh hơn gió đêm.

Nếu anh thật quan tâm cô, thì lúc này đã xuất hiện ở đây, cô muốn thấy anh, nghe anh nói: “Không sao rồi, đừng sợ.” giống anh tối qua anh nói với Viên Hy.

Nhưng mà tất cả đều là cô viễn tưởng, mọi thứ đã nói rõ: Anh không quan tâm cô.

Chương 42: Đau Đến Tận Tâm Can.

Anh chỉ cho cô đau khổ, làm sao cô cho anh hạnh phúc được?

– – –

Rốt cục thứ cô mong chờ là gì? Sớm biết sẽ như vậy thì ngay từ đầu cô không nên tin lời anh, tất cả đều là dối trá.

Cô bị hai người nhấc bổng lên, bất giác trong lòng trống rỗng, cảm giác mất cay xè nhưng mà ngay cả nước mắt cũng không thể chảy ra.

-Dừng lại.

Là anh phải không? Nhưng mà giọng nói này, không phải…

Thừa Tuyết nghiêng đầu, trong màn đêm một thân màu đen xuất hiện.

-Mộ Dung lão gia, cần gì phải như vậy. Tôi đến để đưa người đi.-Trình Ngụy đứng trước mặt Mộ Dung Khải nói

-Không thể đưa. Nhậm Tử Phàm không cần cô ta, Trình Ngụy cậu lại cần?-Mộ Dung Khải lời nói mỉa mai

-Người đàn ông nào mà chẳng thích những cô gái đẹp, lại là người phụ nữ của Nhậm Tử Phàm, nói sao thì sẽ có hứng thú cao hơn. Có thể nể mặt không?-Trình Ngụy nhún vai

Thừa Tuyết biết Trình Ngụy chỉ muốn cứu cô, thật sự cô rất cảm động. Hốc mắt bỗng ứ nước, quanh đi quẩn lại bên cạnh chẳng có ai ngoài anh.

-Không được.

-Nhưng mà làm sao đây, tôi phải đưa người đi.

Phía sau Trình Ngụy xuất hiện thêm mười mấy người áo đen, chỉ chờ Trình Ngụy ra lệnh.

-Quăng xuống biển.-Mộ Dung Khải ra lệnh

-Ai dám quăng?-Trình Ngụy sắc lạnh nhìn hai người kia lặp tức giơ súng lên

-Cậu và con trai tôi ngồi cùng thuyền, vì cô gái này mà đối đầu với tôi? E là cậu bị thiệt hại rất lớn, có đáng không?

-Tôi không cần biết, hôm nay tôi phải đem người đi.

-Quăng xuống.

Hai người kia là thuộc hạ của Mộ Dung Khải đương nhiên phải nghe lời lặp tức quăng cô xuống biển.

Nước lạnh ngắt chạm vào da thịt cô, lạnh giống như sắp đóng thành băng. Cô dùng sức muốn dây tháo dây thừng buộc tay và chân ra nhưng đáng tiếc đều vô dụng.

Tay chân đều bị buộc chặt tất cả đều vô vọng, hai mắt khép hờ.

.

“Thừa Tuyết… đi theo anh.”

“Nhậm Tử Phàm?”

“Em đã quên anh, em không còn yêu anh.”

“Anh là… Lạc? Anh, sao lại ở đây?”

“Anh vẫn luôn dõi theo em, nhưng mà em đã không còn như trước. Em đã thay đổi.”

“Không phải, tôi…”

“Em gạt anh, em đã yêu người khác. Em quên anh, quên cả kỉ niệm của chúng ta. Em nói dối.”

.

-Không phải… không phải… tôi không nói dối.

-Thừa Tuyết, Thừa Tuyết tỉnh lại.

Trình Ngụy thấy cô nằm trên giường mồ hôi chảy dài liền dùng tay vịn vai cô lại, gọi cô tỉnh dậy.

Thừa Tuyết giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại.

-Trình Ngụy, tôi không phải kẻ dối trá, tôi thật sự không nhớ gì cả. Vì sao ai cũng trách cứ tôi? Người tôi tin tưởng cũng bỏ mặc tôi.

Cô dang tay ôm lấy Trình Ngụy, đau lòng rơi lệ.

Người trong giấc mơ của cô, nói cô lừa dối anh ta đã quên mất anh ta quên mất những điều cô đã hứa. Không phải cô dối trá bởi vì cô thật cái gì cũng không nhớ.

Trình Ngụy bất ngờ, cứ để cô ôm mình tay ở phía sau từ từ nâng lên vỗ lưng cô.

Chỉ đơn giản là cho cô ôm mình, vỗ lưng cô an ủi. Không nói lời nào nhưng đã là quá đủ với cô.

-Nhậm Tử Phàm bỏ mặc em?-Trình Ngụy đẩy cô ra vừa lau nước mắt cho cô vừa hỏi

-Từ trước đến giờ anh ấy chưa từng quan tâm em thì làm sao nói là bỏ mặc?-Thừa Tuyết lắc đầu

-Làm sao vậy?

Không cần đoán cũng biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

-Không có gì. Chẳng qua có chút… thất vọng.

-Em đặt hi vọng ở anh ta nhiều lắm sao?

Thừa Tuyết tay nắm chặt, đầu cúi xuống im lặng không nói gì, câu nói của Trình Ngụy đánh trúng tâm tư của cô.

-Tôi kể em nghe chuyện này.

Cô ngước mắt, chờ anh nói.

-Có người nói với tôi, hi vọng làm người ta có mục đích để thực hiện điều gì đó nhưng con người đôi khi rất kì lạ, biết rõ sẽ thu lại thất vọng nhưng vẫn cố chấp hi vọng.

-Người ấy từng đặt niềm hi vọng ở anh sao?

-Người ấy đặt niềm tin ở người đàn ông đã phản bội bà. Bà ôm niềm hi vọng ấy đến cuối cuộc đời, đến lúc ra đi vẫn hi vọng gặp người đàn ông đó lần cuối. Rốt cục vẫn là thất vọng ra đi.

Ánh mắt anh vừa ưu thương đau khổ lại vừa căm hận lạnh lẽo.

-Sự hi vọng đó không phải tội nghiệp, mà là tình yêu. Bởi vì yêu nên bà ấy mới hi vọng gặp ông ấy dẫu biết sẽ mang lại thất vọng. Tôi không thấy tội nghiệp bà ấy một chút nào.

-Vậy thì e