
m thì sao? Niềm hi vọng của em có giống của bà ấy không? Tôi không muốn người phụ nữ bên cạnh tôi trở thành người giống như vậy.
Cô lại một lần nữa im lặng, vài giây sau mới đáp: “Tôi không yêu.”
-Yêu hay không chỉ có em mới hiểu. Nhưng mà trước khi em yêu anh ta sâu đậm, tôi cần nói cho em biết một chuyện. Còn về sau có lựa chọn thế nào là tùy em.
Thừa Tuyết không hiểu, trong lòng chợt nặng nề cảm giác bỗng lo lắng.
-Ba em là Tô Tịch Phó… em có biết vì sao ông ấy chết không?-Trình Ngụy gương mặt trước sau vẫn sáng lạn lạ thường, với tay cầm một túi hồ sơ màu vàng lên
-Ý anh… là sao?
Cô cắn môi, lòng càng bất an.
-Trước khi xem em nên giữ bình tĩnh, tốt nhất đừng kích động quá.
Anh đưa tập hồ sơ đến trước mặt cô, môi in hằn nụ cười.
Cô run rẩy chần chừ cầm lấy tập hồ sơ, tháo sợi dây buộc ra từ từ lấy những sấp giấy trong đó ra.
Cô không can đảm, nhưng rất muốn biết, hít một hơi thật sâu rút ra xem.
“Tô Tịch Phó: Cục trưởng cục cảnh sát, lí do chết: bị kẻ thù tìm đến giết. Nghi án: tổ chức ngầm UP – người đứng đầu Nhậm Tử Phàm.”
Tờ giấy trên tay cô rơi xuống giường, ánh mắt trống rỗng vô hồn, hốc mắt cay xè bắt đầu đỏ hoe. Không thể, anh nói là người chăm sóc cô, anh nói là người cô yêu thương, vì sao lại giết ba cô? Nhưng mà bằng chứng rõ ràng như vậy cho dù là gạt người dối lòng cũng không làm cô không thể tin.
-Không phải… nếu anh ấy giết ba tôi, vậy thì chăm sóc tôi làm gì, tôi còn viết giấy cảm ơn tặng sách anh ấy nữa. Dù anh ấy nói dối tôi…
-Em đừng ngu ngốc nữa, anh ta sớm đã có kế hoạch, anh ta không hề thương yêu em.-Trình Ngụy giữ chặt vai cô
-Không phải… ba em, không thể nào. Anh ấy còn giúp em tìm tim cho mẹ. Nếu anh ấy muốn thì đã không cứu em, cứu mẹ em.-cô điên cuồng lắc đầu
Chuyện này quá đột ngột với cô, người cứu cô lại là hung thủ giết ba cô. Vậy thì lúc trước cô và anh là thế nào? Vụ tai nạn làm cô mất đi kí ức có hay không liên quan đến anh?
-Trình Ngụy, anh nói em biết đi, sự thật là thế nào?
-Tôi nghĩ, em nên đi hỏi trực tiếp anh ta.
Cô không cam đảm. Một chút cũng không.
Thừa Tuyết khóc một lúc nhiều hơn hai mắt đỏ hoe trước mắt dần mờ.
Cô nheo mắt vào cái, thiết nghĩ do khóc nhiều nên mới sinh ra tình trạng như vậy.
-Nếu em quyết định không hỏi, thì em nên quên đi chuyện hôm nay.
Trình Ngụy chỉ không muốn cô sống trong u mê.
Anh giúp cô thức tỉnh bây giờ nếu sau này giúp cô e là đối với cô là một loại cực hình trần gian.
.
Đến tối Nhậm Tử Phàm quay về Hàn Lâm, Thừa Tuyết vẫn chưa về.
-Mặc Phong cậu và Mặc Hàng đi đến Mộ Dung gia đưa Thừa Tuyết về.
Mặc Phong và Mặc Hàng nhận lệnh nhanh chóng làm theo cừa ra tới cửa thì Thừa Tuyết đi vào.
-Tiểu thư, cô về rồi.
Cô trắng bệch đi vào nhà, giống như người mất hồn không hề có sức sống.
-Vì sao bây giờ mới về?
-Tôi tưởng anh biết chứ?-cô cười giễu, một mạch đi thẳng lên lầu
-Em bị Mộ Dung Khải bắt thật?
-Ha, Nhậm Tử Phàm anh nói câu này ra có quá buồn cười không?
Cô đi đến giữa cầu thang quay đầu nhìn anh cười nhạo.
-Em có làm sao không?
-Anh cũng quan tâm tôi sao? Mộ Dung Khải gọi anh bảy giờ đến cảng biển, anh không đến. Anh mặc kệ tôi có bị sao không, bây giờ hỏi có phải quá muộn không?
Cô thấy anh nhíu mày lặng thinh, thì ngửa đầu cười: “Xem ra đối với Phàm thiếu, tôi trong lòng anh một chút cũng không có giá trị. Tôi quyết định rồi, ngày mai tôi cùng mẹ dọn về nhà.”
Tốt nhất là cắt đứt mối quan hệ mập mờ này, còn hơn cứ mãi kéo dài.
-Em biết tôi không đồng ý.-ánh mắt anh u ám, lạnh lẽo quét mắt nhìn cô
-Anh cho tôi hạnh phúc được không? Anh bảo vệ tôi được không? Anh tin tưởng tôi được không? Hoàn toàn không.
Cái gì anh cũng không cho cô vậy thì ép cô ở bên cạnh anh để làm gì?
-Tôi có thể làm tất cả những người phụ nữ trên đời ganh tỵ với em.
Cô cười một mực lớn hơn giống như nghe chuyện rất hài hước, sau đó nhìn anh uất hận.
-Tôi không cần. Lúc tôi gặp nguy hiểm, anh biết nhưng không đến cứu tôi, tôi mong chờ anh đến kết quả tay chân bị trói chặt quăng xuống biển, nước biển lạnh làm tôi thất tỉnh. Là tôi mơ mộng hảo huyền.
Đau lòng, nhưng sao vẫn cứ u mê không chịu tỉnh.
-Tôi cứu em, trừ phi em chết tôi không cho em bỏ đi.
Lạnh lùng là thế, tàn nhẫn là thế, cớ sao một mực tim rung động.
-Không phải anh cảm thấy có lỗi hay sao? Nếu anh không giết ba tôi thì anh đã không chăm sóc tôi. À, có khi không phải có lỗi mà là kế hoạch.
Cô ngả đầu cười lớn, điên cuồng cười, nước mắt rơi nhiều hơn. Nhìn thật đáng thương.
Mày rậm của anh chau lại gần nhau, gương mặt ngày càng khó coi.
-Ai nói với em?
-Đó là sự thật phải không?
Làm ơn nói không đi, làm ơn.
-Phải.-anh không chối bỏ
-Vì sao? Vì sao…
Biết trước kết quả, vì sao vẫn đau lòng như vậy.
-Em hỏi tôi vì sao giết ông ấy, tôi chỉ có thể trả lời em đó là báo ứng.
-Cái anh gọi là báo ứng là giết ông ấy sau đó tìm tôi và mẹ tôi trả thù tiếp?
-Em cũng không thể phủ nhận chuyện tôi chăm sóc em.
Anh bỏ rơi cô, một chút tình nghĩa cũng không có khi cô cần anh nhất thì anh đang ở đâu? Khi đã quen dần với cảm giác bị bỏ rơi thì những lời nói