Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Tác giả: Du Huyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327922

Bình chọn: 8.00/10/792 lượt.

inh đẹp hơn bọn họ cũng biết cách lấy lòng nên ngài ấy mới giữ cô ở bên cạnh lâu như vậy. Đến khi chán rồi thì cô sẽ bị quẳng đi ngay thôi.-Kim Mễ nhếch môi, tay đưa lên nâng lọn tóc mình

-Cô…

Thừa Tuyết trừng mắt bặm môi, tay run rẩy.

-Tức giận sao? Đừng như vậy, tức giận sẽ xấu lắm nha, cô còn dùng mặt này để kiếm tiền mà.-Kim Mễ làm ra vẻ lo lắng sau đó cười một tràng hả hê

-Cô đừng có quá đáng.

Mặt cô nửa đen nửa đỏ, tay nắm lại càng chặt kìm chế tức giận trong người lại.

-Muốn đánh tôi sao? Đánh đi.-Kim Mễ nhìn thấy tay cô nắm lại thì nhếch mép cười khiêu khích

-Cô…

Cô căm ghét bản thân mình hơn ai hết, lại không thể giơ cao tay lên tát thẳng vào mặt cô ta, chỉ đứng đó cho người ta sỉ vả.

-Yếu đuối như cô thì làm sao tổng tài yêu được?

_Bốp

Thừa Tuyết mở to mắt ôm một bên má mình, đại não giống như ngưng hoạt động. Mọi thứ như quay cuồng, bên má bỏng rát mà cô uất ức giống như sắp khóc.

-Xem như đây là dạy cho cô biết, sau này đừng hiền như vậy.

Kim Mễ nói xong cười đầy thỏa mãn, thang máy vừa lúc mở cửa Kim Mễ bước ra khỏi.

Thừa Tuyết giống như đứa trẻ, ủy khuất sắp phát khóc.

Thang máy đóng cửa lại, chỉ có mình cô bên trong, bỗng chốc cô đơn lạ thường.

Cái tát lúc nãy của Kim Mễ hoàn toàn thức tỉnh cô, cô ta nói phải bọn họ vốn ngay từ đầu đã là không nên, họa may chính là không nên gặp nhau.

Anh là Nhậm Tử Phàm, cô là Tô Thừa Tuyết. Hai người bọn họ quá khác biệt, đã định sẵn không có kết quả.

Hốc mắt cay xè, nhưng không có giọt nước mắt chảy ra.

Vuốt lại tóc mình, sửa sang lại bản thân, lấy lại vẻ mặt hồng hào như không có chuyện gì bước ra khỏi thang máy.

Thừa Tuyết đứng trước phòng Hoa Lạc lấy lại vẻ mặt vui vẻ như ban đầu, nở nụ cười cực sáng lạn đi vào trong.

-Chào mọi người.

-Thừa Tuyết cậu đi làm lại rồi.-Diệc Thuần rất vui mừng khi thấy cô

-Phải.

Thừa Tuyết nở nụ cười đi đến bàn của mình ngồi vào.

-Hay là tối nay chúng ta đi bar chơi đi, xem như chào mừng cậu quay về.-Diệc Thuần đề xuất

-Cũng được.

Diệc Thuần hỏi qua từng người đa số đều đồng ý sẽ đi, nếu không phải Diệc Thuần nói có cả Hướng Luật thì cô sớm quên mất sự tồn tại của anh.

Có thể do cô không có ấn tượng hoặc là trước nay cô đều không quan tâm đến anh.

Bắt đầu ngày làm việc mới Thừa Tuyết chuyên tâm cao độ vào công việc không hề lơ là.

Tập trung làm việc được một giờ, mệt mỏi xoa xoa cần cổ cầm ly đi pha café. Đứng trong phòng pha café, tay cô cầm muỗng khuấy đều, phía sau có người đi đến đứng bên cạnh cô.

-Chị Thừa Tuyết.

Nghe có người gọi mình Thừa Tuyết giật mình ngước mắt nhìn thì thấy Viên Hy đã ở bên cạnh.

-Chào em.-cô mỉm cười đáp lời

-Chuyện hôm trước… em xin lỗi đều do em không tốt.-Viên Hy cúi đầu ra vẻ hối lỗi

-Không sao không sao, em đừng nghĩ như vậy, tại chị không cẩn thận lại để sợi dây tay rơi xuống hồ bơi.

-Đều tại em cả nếu không anh hai sẽ không trách chị.

Cô không nói gì, im lặng cười trừ. Tay khuấy café cứng đờ, khóe môi có chút cứng nhấc.

Đó là khổ tâm.

-Anh hai trước nay đều như vậy chị đừng để tâm đến anh ấy.

-Chị biết.

Cô biết anh không là người có tâm nhưng không ai đoán được, tâm tư của anh giống như ánh trăng trong hồ, chỉ nhìn được không nắm được.

-Chị và anh hai quan hệ vẫn tốt phải không?

Thừa Tuyết hơi nghiêng đầu nhìn Viên Hy. Em gái quan tâm anh trai là bình thường nhưng mà quan tâm theo cách này có chút quá mức.

-Vẫn tốt.

-Hai người… có định có con không?

Tay cầm ly suýt nữa làm đổ hết lên bàn thạch cũng may cô giữ chặt lại nếu không ly đã vỡ tan rồi a, vấn đề này có chút tế nhị, cô biết trả lời ra sao chứ? Viên Hy hỏi như vậy là có ý gì?

-Bọn chị… hm, cái này…

Câu hỏi của Viên Hy đánh trúng tâm cô, Thừa Tuyết quay mặt đi tiếp tục khuấy café, một phần tóc che đi khuôn mặt.

Café đã tan hết, nước cũng đã nguội cô còn khuấy gì chứ? Có chăng là trốn tránh?

-Giữa chúng tôi chỉ đơn thuần là… bạn bè.

Có chút khó khăn khi nói ra hai từ cuối. Phải, bọn họ là bạn bè, chỉ đơn giản là vậy.

-Vậy sao? Chị có để ý ai không?

Cô lắc đầu, thấy Viên Hy định hỏi gì nữa thì cô quay qua cười nói: “Chị phải làm việc tiếp rồi, chị đi trước.”

Cô cầm ly nhanh chóng rời đi, giống như trốn chạy.

Viên Hy dựa người vào bàn thạch, hai tay chống lên bàn nở nụ cười thỏa mãn.

Xem ra hai người bọn họ vẫn chưa có gì xảy ra. Tốt nhất là cắt đứt mau chóng.

– – –

Tan sở, mọi người trong Hoa Lạc rủ nhau bắt taxi đến bar Louis xả stress một trận thật thoải mái, Thừa Tuyết cùng đồng nghiệp chọn một bàn rộng rãi có thể nhìn thấy cả sàn nhảy. Trên bàn đã có sẵn ly và rượu, Thừa Tuyết vừa gặp phải Kim Mễ lúc sáng cũng cảm thấy nên đi lấy lại niềm vui một lúc.

-Cạn ly nào.

Ly này đến ly khác rót vào bụng cô, cổ họng nóng ran như thêu đốt, có lẽ do không uống thường nên cơ thể khó chịu vô cùng.

-Hôm nay tôi trả tiền, mọi người cứ thoải mái nhé!-Hướng Luật hào phóng lên tiếng

-Waooo! Ôn đại nhân, hôm nay anh thật đẹp trai!-Diệc Thuần hai mắt sáng rực nịnh nọt Hướng Luật

-Chắc là để ý cô nào trong đây nên mới tỏ ra phong độ đây, haha!-Các nhân viên nam trong phòng cười nói lớn tiế


pacman, rainbows, and roller s