
làm hỏng kế hoạch của anh lần này chẳng bằng, cô bĩu môi tiếp tục ăn.
Đặt chân lên đảo San Hô trời cũng tối đen, ngay sau đó liền có xe chở hai người đến khách sạn Sunrise, nhân viên tận tình tiếp đón đem chìa khóa hai phòng đưa cho bọn họ.
Phòng của cô và anh cạnh nhau, Thừa Tuyết trả vali cho anh sau đó tự mở cửa đi vào.
-Ngủ sớm một chút, sáng chạy bộ.
Anh nói cũng đã mở cửa xong kéo hành lí đi vào trong đóng cửa lại.
Thừa Tuyết đơ người vài giây vò tóc mở cửa đi vào. Ách, nói giỡn hay thật vậy?
Căn phòng của cô hướng ra biển, rèm cửa đã mở ra sẵn nhìn thấy ngay cảnh ca vùng biển rộng lớn, cô đặt vali xuống đi đến mở cửa kính ra. Đi ra ban công, nghiêng đầu mới phát hiện ban công phòng anh và phòng cô cạnh nhau. Khoảng cách giữa hai ban công cách nhau rất nhỏ có thể trèo qua lại nha.
Không được, kiểu này cô phải khóa cửa ngoài với cửa ban công luôn.
Thừa Tuyết nghe tiếng mở cửa, thấy Nhậm Tử Phàm đang mở cửa ban công.
-Khách sạn ở đây xây phòng cũng rất được.
Câu này có ám chỉ gì không? Trả lời một câu cho an toàn vậy: “Phải a.”
Phòng bên cạnh có một tên như Nhậm Tử Phàm, dù anh chính chắn bao nhiêu thì vẫn phải đề phòng. Tối nay khóa hết cửa.
-Sáng mai tôi thức rồi mà em chưa thức tôi sẽ leo qua ban công.
-Anh điên gì chứ?-cô cười, cô khóa cửa lại đố anh vào được
-Em đừng nghĩ sẽ khóa cửa, nếu em dám khóa tôi dám tông.
Cô nghe xong gục đầu xuống, sau đó ngẩng đầu cười: “Tôi phải đi tắm.”
Nói xong liền nhanh chân vọt vào trong.
Nhậm Tử Phàm buồn cười, tay chống lên lan can nhìn cảnh biển về đêm. Ba ngày sau, nếu bọn họ vui vẻ thế này thì bọn họ đã vượt qua, còn không có lẽ hoặc là cô hận anh hoặc là trở thành kẻ xa lạ.
Anh thở dài, chuyến đi này dù thế nào cũng phải giữ lại kỉ niệm đẹp đẽ nhất cho anh cũng được cho cả hai cũng được.
. . .
Sáng ấm, tiếng sóng biển đập vào bờ vang bên tai, tiếng đồng hồ reo liên tục không ngừng, Thừa Tuyết đưa tay tắt lấy lại chui vào trong chăn.
Lại là tiếng báo thức reo lên, Thừa Tuyết thò tay từ trong chăn ra tắt lấy.
-Tô Thừa Tuyết, em có 10′ để chuẩn bị.
Giọng nói này…
Thừa Tuyết tỉnh cả người bật dậy nhìn ra ban công thấy Nhậm Tử Phàm đang đứng bên ngoài người dựa vào lan can. Cô tốc chân đi đến tủ lấy một bộ đồ chạy vào nhà tắm.
Bên ngoài Nhậm Tử Phàm nhìn đồng hồ, được một lúc thì bắt đầu đếm ngược.
-5… 4… 3… 2… 1…
Vừa dứt lời Thừa Tuyết đã tốc hành mở cửa, thở phào đầy nhẹ nhõm. Sáng nào cũng thế này cô sớm muộn cũng bị đứng tim mà chết.
-Đi, nhà hàng đãi thức ăn sáng bằng tôm hùm, có hứng thú không?-anh câu vai cô đi ra cửa
-Tất nhiên… có.
Cho dù cô không muốn cũng phải cười nói có thôi.
Tầng hai của khách sạn Sunrise là nhà hàng với quy mô rộng lớn, ở giữa là chiếc bàn hình chữ nhật dài kiểu băng chuyền xung quanh là những chiếc bàn tròn phủ tấm trải đỏ.
-Ngồi ở đó đi.
Thừa Tuyết chỉ vào bàn băng chuyền rồi chạy đến ngồi vào ghế. Nhậm Tử Phàm không có ý kiến ngồi vào theo.
-Oa, tôm hùm to thật.
Trên băng chuyền di chuyển những dĩa thức ăn khác nhau, mà đặc sản hôm nay chính là món ăn chế biến từ tôm hùm.
Cô cầm lấy dĩa tôm hùng nướng đặt xuống bàn, lấy khăn sạch nhét vào cổ.
-Ngay cả cái này cũng không biết.
Anh thấy cô nãy giờ vật lộn với chiếc khăn liền tốt bụng giúp cô. Nghiêng người một chút, giúp cô chỉnh lại khăn.
-Xong rồi.
Đối với hành động chu đáo này của anh, cô thật không quen nha. Có lẽ do chưa tỉnh hẳn nên người có chút mơ màng, tỉnh táo, tỉnh táo lại.
-Cảm ơn.
Ăn xong Nhậm Tử Phàm bảo chán lại đột nhiên nảy hứng đi xe bus du lịch, xe bus ở đây rất đặc biệt, ghế dài hai bên không có cửa chỉ có mái che bên trên, khách ngồi bên trên vừa có thể trực tiếp ngắm cảnh mà có thể thưởng thức gió biển.
Bọn họ chọn một vị trí thích hợp, xe từ từ chạy đi.
Thừa Tuyết thích thú xem mọi thứ lấy điện thoại ra chụp lại toàn bộ cảnh vật.
Chợt nhớ có chuyện quan trọng, cô hạ điện thoại xuống hỏi: “Không gặp đối tác bàn sao?”
-Không cần. Tự tôi mở resort. Em nói xem, mở resort cần gì đầu tiên?
-Resort ở biển đương nhiên phải có đặc sản ở biển.
Cô nói xong, lại hô lên: “Món ăn.”
-Vậy thì hôm nay chúng ta đi ăn hết món ăn trên đảo, em có nhiệm vụ ghi lại.
-Như vậy thì được quá rồi. Nhưng mà…
-Nếu em bị bội thực, tôi chịu trách nhiệm.
Câu này nói đúng điều cô nghĩ nha, anh đảm bảo cô ngại gì không thử, dù sao cô là người có lợi mà.
Cô đưa tay lên làm động tác ok: “Ok.”
-Ngắm cảnh một lát rồi đi.
Thừa Tuyết đưa máy lên lại tiếp tục chụp ảnh, lần này lại thay đổi góc độ chuyển camera qua bên Nhậm Tử Phàm.
Anh bắt được mưu mô của cô liền đưa tay che camera lại: “Không được chụp.”
-Tôi không chụp anh.
Cô cười tinh ranh lại hướng camera về phía anh.
-Như vậy còn nói không? Không được chụp.
-Không chụp, không chụp.
Lần này cô không chụp nữa, lướt lên màn hình điện thoại vào bộ sưu tập xem ảnh.
Nhậm Tử Phàm thấy cô ngồi bên cạnh cứ cười khúc khích liền nhíu mày vươn tay giựt lấy.
Cô biết được nhanh tay hơn nhét vào túi, sau đó vuốt vuốt vai anh chỉ tay ra cảnh vật bên ngoài: “Ngắm cảnh, ngắm cảnh.”
Xe bus chạy khắp