Duck hunt
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324794

Bình chọn: 8.5.00/10/479 lượt.

c lát, anh ôm lấy eo cô, ngầm chịu đựng đến cực điểm, nhập vào một cái, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt ở phần lưng của cô. (hình như đoạn này có tiếp nhưng bị cắt rồi, thấy tác giả bảo chia sẽ riêng với người đọc bằng cách gì đó, bó tay)

Mạc Vi Phẩm nhìn họ, điếu thuốc trong tay nhẹ nhàng gõ xuống, mở miệng nói:

– Còn có mấy ngày đã kết hôn, mấy ngày nay để công việc xuống, tìm thời gian đi ra ngoài chụp hình cưới!

Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng quay đầu nhìn ông, trong mắt rõ ràng có kinh ngạc.

Vũ Phong Nhi cười theo nói:

– Hai người các con còn lo lắng cái gì? Còn không mau ăn cơm, ăn rồi đi chụp hình cưới!

– Được! – Mạc Duy Dương nhếch môi cười nói.

Diệc Tâm Đồng chỉ có thể cười nhạt.

Họ chọn một cửa hàng áo cưới tốt nhất trong tành phố chụp hình cưới. Mạc Duy Dương và cô chia ra vào phòng thay quần áo, Diệc Tâm Đồng nhìn áo cưới màu trắng trong tay, thoáng như nằm mơ. Điện thoại trong túi xách vang lên, mở mở khóa kéo lấy điện thoại ra, liếc nhìn hiển thị cuộc gọi tới, cong môi cười.

– Anh!

– Đồng Đồng, nghe nói em và Dương sắp kết hôn? Là thật sao? – Vũ Lạc Trạch đưa tay vẫy thư ký ra, cười đi tới trước cửa sổ sát đất.

– Anh, là thật! Thứ hai em và anh ấy kết hôn! – Diệc Tâm Đồng cũng có chút khó có thể tin, sờ sờ mặt, cảm thấy tất cả quá không chân thật, cô thật sự sắp kết hôn với Mạc thiếu gia sao? Tại sao cô lại sẽ cảm thấy không nỡ trong lòng?

– Chúc mừng! Rốt cuộc em và Dương đã đến với nhau, thứ hai thật sao? Anh nhớ rồi, đến lúc đó người một nhà đều tới chứng kiến! – Khóe môi Vũ Lạc Trạch nhếch lên vui mừng cười.

– Anh, cám ơn anh!

– Đồng Đồng, vậy anh cúp trước, đợi rãnh sẽ liên lạc với em! – Vũ Lạc Trạch cười nói.

– Vâng!

Diệc Tâm Đồng nắm di động trong tay, đứng trong phòng thay quần áo, hồi lâu cũng không thay áo cưới, chẳng qua trong lòng có chút tinh thần thấp thỏm.

Cho đến khi cửa phòng thay quần áo bị gõ mấy cái, cô vội vàng đứng dậy nói với người bên ngoài:

– Em lập tức xong ngay!

Mạc Duy Dương đứng ở ngoài cửa kiên nhẫn đợi cô ra ngoài, trái lại cô vẫn thông thả không vội vàng thay xong áo cưới mới đi ra ngoài.

– Rất đẹp! – Anh tiến tới trước mặt, một tay kéo lấy cô vào trong ngực, cũng không quản bên cạnh còn có người, hôn một cái trên môi đỏ mọng của cô, ôm eo của nàng đi tới trước ống kính chụp hình, căn dặn với nhiếp ảnh gia – Làm phiền chụp thân mật một chút!

Diệc Tâm Đồng cười cười, mặc cho anh éo cô bày ra động tác thân mật ở trước ống kính. Anh nâng cái trán của cô, ở đỉnh đầu của cô nhẹ giọng nói:

– Đồng đồng, cuối cùng anh cũng cưới được em!

Một cái hôn tràn đầy tình ý vào trán cô, cô ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm của anh, hôn trả lại cằm anh:

– Mạc thiếu gia! Em cảm thấy được tất cả quá không chân thật! Có phải chỉ là một giấc mộng hay không?

Anh ở bờ môi cô nhẹ giọng nỉ non nói:

– Không phải là mộng!

Cô chỉ vui vẻ cong khóe miệng cười.

Hai người lần nữa đối diện ống kính, nhiếp ảnh gia ra dấu tay:

– Gần thêm nữa một chút, đúng!

Đèn flash từ trước mắt của họ chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt cô nhìn về phía cửa gương bên ngoài tiệm áo cưới, lại phát hiện ngoài cửa sổ có một bóng dáng, bóng dáng đó cũng mặc màu trắng áo cưới, nhìn qua phía cô. Cô muốn tiến một bước thấy rõ diện mạo bóng dáng đó thế nào, lại phát hiện đột nhiên không thấy, trong lòng cô quýnh lên, thiếu chút nữa trẹo chân.

– Đồng Đồng sao vậy?

Cô mất tập trung làm anh lo lắng hỏi.

– Ây. . . . . . không có việc gì! – Chẳng lẽ cô quá nhạy cảm, tại sao cô cảm thấy bóng dáng này cực kỳ giống Mộ Dung Tuyết? Là cô ấy sao?

– Không có việc gì là tốt, em xem trán em cũng đổ mồ hôi! – Anh giúp cô lau mồ hôi, cô cười khổ sở một tiếng:

– Mạc thiếu gia, Mộ Dung Tuyết hiện tại như thế nào?

– Đang yên lành nói tới cô ấy làm gì? Anh đã ly hôn với cô ấy, em không cần cả ngày nghĩ tới những chuyện khác, nghĩ nhiều về cuộc sống sau này của chúng ta. – Mạc Duy Dương nhếch miệng lên mỉm cười sáng lạng, khóe mắt nổi nếp nhăn nhỏ, cằm căng ra.

– Không có gì, chẳng qua cảm thấy rất lâu không thấy cô ấy, không biết gần đây cô ấy thế nào! – Tầm mắt cô dời đến cửa sổ nhìn qua nhìn lại, nhưng nơi đó không có bóng người.

– Đồng Đồng, em hãy nghe cho kỹ, anh biết rõ em đang lo lắng cái gì, những thứ kia đều đi qua rồi, chớ suy nghĩ lung tung được không? – Anh cầm lấy tay cô vỗ nhẹ nhẹ xuống.

Cho dù trong lòng mơ hồ lo lắng, nhưng cô không muốn biểu hiện quá mức thần kinh ở trước mặt anh, cho nên cô cố gắng kéo ra một nụ cười:

– Được!

Bởi vì chưa tới hai ngày chính là cuộc sống kết hôn cho nên hai ngày nay Mạc Vi Phẩm cũng không còn yêu cầu có tính cưỡng chế đối với bọn họ, để cho họ tùy ý là tốt rồi. Có điều sau khi kết hôn, cô và Mạc Duy Dương sẽ ở lại biệt thự nhà họ Mạc, sinh sống chung với Mạc Vi Phẩm, Vũ Phong Nhi sinh, cứ như vậy, cô không thể ở biệt thự của ba.

Cô ở nhà bếp rửa chén, anh cũng theo vào, từ sau ôm lấy eo của cô, tựa đầu chống đỡ ở trên vai cô hỏi:

– Có tâm sự?

– À. . . . . . không có! – Cô đặt chén ở trong tủ chén, xoay người rửa tiếp đũa.

– Không? Chẳng lẽ không m