XtGem Forum catalog
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324855

Bình chọn: 7.00/10/485 lượt.

uốn nói cho anh biết tâm sự của em? Nói không chừng anh có thể giúp em! – Anh hôn một cái ở cổ của cô, bàn tay giữ thật chặt eo cô, không để cho cô có dịp né tránh.

– Em đang suy nghĩ, ở nơi này thì không thể ở biệt thự của ba! – Trong lời nói của cô có buồn bã và không đành.

– Là chuyện này? – Anh ngẩng đầu nhìn cô.

– Uh! Mấy ngày tới có thể ở biệt thự của ba không? Em sợ về sau cũng không có cơ hội nữa! – Cô dùng ngón tay có dính bọt vuốt vuốt âu phục đắt giá của anh, anh rủ xuống lông mày canh chừng tay cô, dùng ngón tay sờ sờ cái mũi của cô:

– Vật nhỏ, bẩn rồi, rửa sạch mới sờ anh nữa!

Cô bĩu môi, đặt tay vào nước rửa trong bồn, rửa một chút, ngẩng đầu hỏi:

– Mạc thiếu gia, anh nói rồi có thể giữ lời không? Anh đã nói có thể giúp của em, rốt cuộc có thể hay không?

Hai tay anh ôm ngực, ung dung nói:

– Cầu xin anh… anh sẽ giúp em!

– Vậy em cầu xin anh, giúp em cầu xin với cha mẹ anh đi!

– Nên phạt! Cha mẹ anh chính là ba mẹ em, còn phân rõ ràng như thế! – Một tay anh bắt được cánh tay của cô, kéo cô đến trước mặt, vỗ xuống mặt cô.

– Không phải còn chưa kết hôn sao? Em không gọi ra khỏi miệng!

– Haiza! Anh biết rồi, thu dọn đi, lát nữa đi qua! – Anh buông cô ra, vỗ bả vai của cô nói.

– Có thể trở về? – Cô hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

– Dĩ nhiên! – Anh xoay người đi ra phòng bếp, cô theo ở phía sau, nhón chân lên chân chó đấm vai giúp anh, nhưng chiều cao không đủ, cô chỉ có thể đấm đến lưng của anh.

Anh xoay người, dở khóc dở cười nhìn cô:

– Sao trước kia anh không phát hiện dáng dấp em lùn thế này! – Sao anh không cảm thấy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, phản bác:

– Em lùn ở đâu, là anh quá cao!

– Vậy em phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt.

– Em đây không phải trời sanh sao? – Cô nhỏ giọng thầm nói.

Anh nắm bả vai của cô, đẩy cô.

– Không đi dọn dẹp hành lý hả? Dứt khoát qua luôn cũng tốt, dù sao mấy ngày tới cũng ở biệt thự, không mặc quần áo cũng được!

Anh mập mờ phun khí ở bên tai cô, cô vội nhảy ra:

– Không cần, em muốn đi thu dọn mấy bộ quần áo!

Cô lập tức chạy lên lâu, còn lại anh hai tay ôm ngực, khóe miệng mang nụ cười mê người.

Xuống lầu thì cô mang theo một cái rương lớn đi về phía anh, anh lập tức xạm mặt lại nhìn cô:

– Em làm cái gì vậy?

– Về nhà! Sao thế? Em thuận tiện lấy giúp quần áo anh để vào trong rồi! – Cô ngốc nghếch cười một tiếng.

CHƯƠNG 117: THỜI GIAN Ở CÙNG NHAU

P/s : lát mình về quê. Chủ nhật mới lên. Có j mình bù chương sau

~~~~~~~~~~~ see you again ~~~~~~~~~~~~~~~

– Về nhà! Sao thế? Em thuận tiện lấy giúp quần áo anh để vào trong rồi! – Cô ngốc nghếch cười một tiếng.

Mạc Duy Dương không nói nhận lấy hành lý trên tay cô, dùng sức vỗ vỗ đầu của cô, giọng điệu có phần cắn răng nghiến lợi:

– Thật đúng là anh làm vất vả em rồi!

Cô vuốt vuốt đầu, đôi tay túm chặt hông của anh, cười nói:

– Tuyệt không vất vả, đi thôi!

Mạc Duy Dương quay đầu lại nhìn cô một cái, lắc đầu bất đắc dĩ.

Mở cửa, hai người kéo hành lý đi vào.

Diệc Tâm Đồng vui vẻ xoay một vòng, nói với anh:

– Mạc thiếu gia, anh muốn ăn món ăn Tây nào?

Mạc Duy Dương ngồi trên ghế sa lon, sửa sang lại ống tay áo, thuận miệng mà đáp:

– Chỉ cần là em làm, anh đều thích!

Vì những lời này của anh, kết quả cô nấu một bàn thức ăn, anh nhìn phải sững sờ hai mắt.

– Đây là bữa tiệc Mãn Hán à? Xem ra rất không tệ, có tiến bộ! – Anh cầm cái thìa gõ một cái vào khay trước mặt, đánh giá coi như không tệ đối với tài nấu nướng của cô.

Cô đắc ý giương khóe miệng lên:

– Mạc thiếu gia, anh cũng sẽ không tùy tiện cho người khác đánh giá cao như vậy, xem ra em đây khổ cực mấy ngày toàn bộ đáng giá!

– Tên gọi của mâm này là gì? – Anh cố ý hỏi cô, bữa tiệc lớn nào anh chưa từng ăn.

– Mâm này tên là dải Tây Lan Hoa rang xào, anh không nên xem nhẹ một mâm món ăn như vậy. Nó vậy mà phải dùng đến mười mấy loại nguyên liệu, anh nếm thử một chút xem ăn được không! – Cô xoa xoa cằm, dùng nĩa chỉ vào nó nói.

– Xem em cố gắng như vậy, anh nếm xem thử! – Ngón tay thon dài của anh nhặt nĩa trong mâm lên xiên một miếng thật to vào trong miệng, sau đó nhai kỹ hoàn toàn.

Hai tay cô chống cằm, nôn nóng hỏi:

– Như thế nào? Ăn ngon không? Có phải có mùi thơm ngát của hoa lan tây không?

– Uh, chỉ là mùi vị kém nhà hàng một chút xíu, nhưng có tiến bộ! – Anh đưa thìa múc một thìa canh bí đỏ đặc bỏ vào trong chén, nhìn cô hỏi – Sao không ăn?

– Ưm. . . . . . em đang phân vân ăn cái gì? Mạc thiếu gia. . . . . . đây có tính là lần đầu tiên em xuống bếp không? Đột nhiên em nhớ tới lần đầu tiên anh xuống bếp, thứ khó ăn gì đó, anh lại có thể ăn hết! – Co chậc chậc có tiếng thở dài nói.

Anh lúng túng ho khan một tiếng, che miệng sắc mặt khó chịu nói:

– Đó cũng là lần đầu tiên anh xuống bếp.

Cô đắc ý tiến tới trước mặt của anh, hai tay ôm cánh tay của anh, miệng đưa tới trước mặt anh, hưng phấn hỏi:

– Vậy không phải em rất may mắn, trở thành người đầu tiên anh tình nguyện xuống bếp!

Anh bàn tay anh đặt trên bàn ăn, thân thể thon dài cùng với thân thể nhỏ nhắn của cô dựa vào một chỗ có vẻ vô cù