
ng sắp bị anh tháo ra rồi.
– Càng ngày càng có tư thái làm vợ, vợ đại nhân, tiểu nhân muốn uống sữa. . . . . . -Anh cúi đầu, cọ xát tới trước ngực cô.
A a! Diệc Tâm Đồng sắp điên rồi, sao người đàn ông này lại trở nên như vậy! Cô đẩy anh ra, kéo quần áo trước ngực lại, một bộ dạng phòng bị, mắt to nhìn anh chằm chằm:
– Trừ sữa, cái gì cũng có thể, hồng trà, cà phê tùy anh chọn!
Anh chịu đựng cố nén cười, ngón tay nhéo mặt cô một cái, cười nói:
– Vậy anh uống cà phê, vợ đại nhân nhanh đi rót coffee cho anh, động tác chậm, đợi anh đói rồi, anh chỉ muốn làm chút chuyện xấu. . . . . .
– Haiz, anh chờ chút nhé! – Cô đi ra đầu cầu thang, đi một bước quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, anh buồn cười nhắc nhở – Vợ đại nhân cẩn thận một chút, không được té!
– Cần anh nhắc nhở em! – Cô bước nhanh vào nhà bếp.
Một giờ sau, hai người ngồi quanh trên bàn cơm, thưởng thức bữa ăn sáng. Kiểu ăn sáng hai người thật đúng là khá tốt, cô vỗ tay một cái, bưng sữa tươi uống một hớp, len lén liếc anh một cái, chỉ còn lại một ngày, họ sẽ kết hôn rồi! Về sau họ có thể ngày ngày cùng nhau ăn điểm tâm!
– Diện mạo chồng em rất đẹp trai đúng không? – Anh chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô lộ ra nụ cười mê hoặc chết người, thiếu chút nữa cô phun sữa tươi ra – Thật tự luyến (tự yêu mình)!
– Là anh tự luyến, hay là có người nhìn thấy anh con người cũng sắp lăn ra đây rồi! – Anh nhét bánh bao vào trong miệng cô, lại mỉm cười mê người.
Cô tức giận quá, lấy chính bánh bao mình ăn rồi nhét vào trong miệng của anh, cười si ngốc một tiếng:
– Ai bảo dáng dấp Mạc thiếu gia đẹp trai như vậy!
Anh nhìn cô, nhai bánh bao cô ăn rồi, trên mặt cười một tiếng.
Cô sững sờ, cảm giác mình quá hẹp hòi, vội cúi đầu ăn điểm tâm trên tay mình.
Trên màn hình to lớn đang trình diễn phim Hàn lỗi thời. Một đôi người yêu sắp bước vào lễ đường hôn nhân, kết quả một tai nạn xe cộ thình lình xảy ra khiến nữ chính đánh mất tính mạng, cuối cùng nam chính ôm thi thể nữ chính nhảy xuống biển luôn.
Diệc Tâm Đồng vừa coi vừa lôi khăn giấy lau nước mắt, sao cảm động như vậy? Hai người cũng còn chưa kịp yêu nhau cứ như vậy kết thúc.
Mạc Duy Dương cúi đầu nhìn cô trong ngực khóc đến rối tinh rối mù, thả tờ báo trong tay ra, thở dài nói:
– Phim truyền hình thật hại người! Đừng xem!
– Không được. . . . . . em xem thêm một chút, nói không chừng nữ chính đột nhiên sống lại đó? – Cô đoạt lấy hộp điều khiển ti vi, cầu khẩn nói.
– Cương thi hoàn hồn. . . . . . – Anh gõ đầu cô một cái – Đừng xem, cẩn thận đần độn, loại phim truyền hình toàn là dùng để lừa gạt phụ nữ đấy!
– Mạc thiếu gia, anh không có tình đồng cảm, điệu bộ anh vậy, em làm sao yên tâm gả cho anh, nếu như em chết, anh nhất định bỏ lại thi thể em mà mặc kệ. . . . . . – Cô còn tưởng là thật, khiến cho anh có chút im lặng.
CHƯƠNG 118: CÁI HỘP NHỎ CÓ CHỨA LỜI NGUYỀN
P/s : Tối mình sẽ đăng nhiều chương lắm đó. Các bạn nhớ theo dõi nha :)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Mạc thiếu gia, anh không có tình đồng cảm, điệu bộ anh vậy, em làm sao yên tâm gả cho anh, nếu như em chết, anh nhất định bỏ lại thi thể em mà mặc kệ. . . . . . – Cô còn tưởng là thật, khiến cho anh có chút im lặng.
– Bảo bối, xem ti vi. . . . . . – Anh vội phân tán lực chú ý của cô, nhưng cô chỗ nào còn có tâm tình xem ti vi, mắt sưng lớn bằng hột đào, cô nắm khăn giấy lau sạch nước mắt và nước mũi.
Cũng không biết là điện thoại di động của ai đột nhiên vang lên, Mạc Duy Dương cúi người nhặt điện thoại lên đưa cho cô:
– Điện thoại!
Cô lấy khăn giấy ném vào thùng rác, hít hít mũi hỏi:
– Ai gọi tới?
– Vũ Lạc Trạch!
Cô không tin kêu lên:
– Anh!
– Đồng đồng, ra ngoài đi! Anh ở một quán rượu chờ em! – Vũ Lạc Trạch ngồi vào ghế trong xe anh, một tay nắm tay lái trong tay, liếc nhìn trước mặt bảng hướng dẫn, đưa điện thoại di động kẹp bên tai, cười nói – Tốt nhất cũng gọi cả thằng nhóc Dương ra ngoài!
Diệc Tâm Đồng nhìn anh một cái, nói:
– Anh trai bảo chúng ta đi ra ngoài. . . . . .
Mạc Duy Dương nhíu mày:
– Anh trai? Tên kia hình như nhỏ hơn anh!
Cô bật cười hì hì một tiếng:
– Vậy không phải anh nhặt cái tiện nghi lớn.
– Ai kêu tên kia nhỏ hơn anh, không phải muốn đi ra ngoài sao? Còn thất thần cái gì?? – Anh kéo cô lên lầu thay quần áo.
Một giờ sau, Mạc Duy Dương mở cửa xe của anh ra đến quán rượu Vũ Lạc Trạch chỉ định, cũng không biết này trong hồ lô tên này bán thuốc gì, lại có thể mời bọn họ đến quán uống rượu.
Hai người xuống xe, Mạc Duy Dương ôm lấy bả vai của cô vào bên trong quán rượu, Vũ Lạc Trạch liếc mắt lập tức nhìn thấy họ, vẫy vẫy tay với họ.
– Anh!
– Ngồi đi! Muốn uống thứ gì cứ việc gọi, coi như buông lỏng tâm tình. – Vũ Lạc Trạch nói vói bọn họ.
Mạc Duy Dương ngồi lên ghế chân cao, thuận tay kéo cô ngồi trên đùi của mình. Hai người tư thế mập mờ dán vào một nơi. Diệc Tâm Đồng có chút không tự do vặn vẹo người, ngược lại Mạc Duy Dương càng không để ý khiến người khác nhìn thấy cử chỉ thân mật của bọn họ. Vũ Lạc Trạch bên cạnh không nhịn được trêu chọc:
– Này, còn chưa kết hôn đã ngọt ngào như vậy rồi,