Ring ring
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324942

Bình chọn: 9.5.00/10/494 lượt.

ân mẹ khóc sướt mướt:

– Mẹ, làm sao bây giờ? Con không muốn kết hôn, mẹ giúp con một chút có được không?

Kéo Mộ Dung Tuyết từ trên mặt đất lên, vuốt mặt của cô khuyên nhủ:

– Trước con hãy đứng lên, mẹ sẽ không để cho cha con vì mặt mũi hy sinh hạnh phúc của con, mẹ sẽ nghĩ cách!

– Mẹ, cám ơn em! – Mộ Dung Tuyết quá vui mà khóc.

– Có ai không! – Mẹ Mộ Dung Tuyết kêu lên về phía người làm dưới lầu.

– Phu nhân có chuyện gì? – Người làm cung kính hỏi.

– Đi, nấu chút cháo cho ta! – Bà nói.

– Dạ!

Mộ Dung Tuyết theo tất cả mẹ bày ra tốt ban đầu, thu dọn thỏa đáng hành lý của mình, không thôi ôm hông của bà khóc ròng:

– Mẹ, thật xin lỗi, hại mẹ vì con gánh chịu tất cả!

– Đứa nhỏ ngốc, mẹ đã có thể có đứa con gái như con, không nghĩ cho con, còn có thể nghĩ cho ai. Sau khi rời khỏi đây không cần điện thoại cho ta, tránh cho bị cha con phát hiện!

– Uh!

– Được rồi, cô ta tới, cô mau tránh đi, mẹ đi mở cửa! – Bà đứng dậy đi tới cửa, bảo Mộ Dung Tuyết mau trốn dưới giường đi, sau đó mở cửa nhận lấy cháo, uống một hớp ngay trước mặt người làm, cố ý gây khó khăn nói:

– Cháo này sao lại khó ăn như vậy…, rốt cuộc cô bỏ cái gì vào? Làm lại lần nữa, ta muốn đích thân giám sát cô! Tránh cho cô lười biếng!

Nét mặt người làm sợ hãi:

– Phu nhân, tôi đúng là làm theo sở thích của bà! Sao có thể có vấn đề?

– Chẳng lẽ cô nghi ngờ vị giác của tôi, đi, làm lần nữa! – Bà thuận tay đóng cửa, sau đó đẩy người làm đi xuống lầu, Mộ Dung Tuyết nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, vội vàng từ đáy giường chui ra.

CHƯƠNG 115: PHỎNG MU BÀN TAY

Tay Mộ Dung Thương chỉ người làm, quát:

– Người đâu? Đi nơi nào? Cô làm việc cho ta kiểu gì thế?

– Ông chủ. . . . . . tôi. . . . . . rõ ràng có trông tiểu thư. . . . . . – Người làm run rẩy cơ thể quỳ trên mặt đất, cúi đầu sợ hãi dập đầu – Ông chủ, tôi biết rõ sai lầm rồi, tôi không nên đi nấu cháo.

– Không trông người thật kỹ cho ta, nấu cháo cái gì! – Mộ Dung Thương một cước quật ngã người làm, giận dữ ngút trời đá người làm một cước.

– Là phu nhân, bà ấy muốn uống cháo! – Người làm ôm đầu mà khóc.

Mộ Dung Thương ngừng lại, nhìn cô ta chằm chằm:

– Cút cho ta! Đồ vô dụng, giữ lại cô có ích lợi gì, lập tức thu dọn đồ đạc cho ta!

– Ông chủ. . . . . . cầu xin ông đừng đuổi tôi đi.

– Biến, muốn ta gọi người kéo cô đi ra ngoài phải không?

– Vâng ông chủ, tôi lập tức thu dọn đồ đạc!

Mẹ Mộ Dung Tuyết núp ở sau cửa, không dám thở mạnh, sợ Mộ Dung Thương sẽ chỉa mũi dùi về phía bà.

“Oành!” một tiếng, cửa bị một cước đá văng, bà quay đầu nhìn lại, kinh ngạc kêu lên:

– Ông xã!

– Là bà có đúng không? Là bà giúp đỡ có chạy trốn đúng không? – Mộ Dung Thương tiến lên mãnh mẽ giữ chặt cổ tay của bà, làm bà nhíu mày lại.

– Tôi không biết ông đang nói gì?

– Bà không nó cũng không sao, chờ tôi tìm được nó, xem tôi đánh gãy chân nó không! Hừ! – Mộ Dung Thương đẩy bà ra, đi xuống lầu.

Lòng bà vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, hiện tại chỉ hy vọng con gái chạy trốn càng xa càng tốt.

******

Diệc Tâm Đồng không yên lòng bưng bít tết thịt bò đi về phía bàn ăn, bởi vì một lòng nghĩ chuyện cuối tuần kết hôn, cô thất thần, làm nước sốt thịt bò bít tết vẩy vào mu bàn tay, đau đến mức cô lập tức đặt bò bít thịt tết trên bàn ăn của khách, mà vừa lúc khách xoay người, dội cho đối phương một thân màu tương nước sốt.

– A! – Mỹ nữ ăn mặc thời thượng tát cô một cái, lập tức từ vị trí nhảy lên.

– Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! – Diệc Tâm Đồng vội nói xin lỗi với đối phương, một tay ôm mu bàn tay bị thương của mình, cúi đầu cắn môi.

– Cô phục vụ khách nhân kiểu gì vậy? Gọi quản lý các người ra ngoài, thật sự là bẩn chết! – Mỹ nữ run run một thân váy bẩn thỉu trên người, không khách khí chỉ trích.

– Thật xin lỗi, cô có chỗ nào không hài lòng, tôi có thể từ từ cải thiện, mời tiếp tục dùng bữa ăn, tôi giúp cô thay một phần bít tết thịt bò mới! – Diệc Tâm Đồng vội vàng nói.

– Không cần, không có khẩu vị nữa! – Mỹ nữ nhẹ trề môi dưới.

Diệc Tâm Đồng lúc này gấp rút đầu đầy mồ hôi, không biết như thế nào cho phải. Người đàn ông ngồi đối diện mỹ nữ nhẹ nhàng mở miệng nói:

– Thôi Lala, đối phương cũng không phải phải cố ý.

Diệc Tâm Đồng không nhịn được nhìn đối phương nhiều một cái, là một người ngoại quốc lịch sự tiêu chuẩn, ngũ quan sắc xảo, âu phục sang trọng, quan trọng nhất là trên thân người đàn ông tản mát ra cao nhã và quý khí mê người.

Lúc cô nhìn anh ta, người đàn ông cũng đang nhìn cô, khêu gợi nhếch miệng lên mỉm cười mê người, ngón tay thon dài chập chờn ly đế cao trong tay, chất lỏng rượu màu đỏ đang từng vòng từng vòng lướt qua miệng ly, có ý tứ không chút để ý.

Người phụ nữ mới vừa rồi còn ương ngạnh thô lỗ lập tức như chim nhỏ nép vào người tựa vào ngực người đàn ông, móng tay màu đỏ xẹt qua khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, bĩu môi, gắt giọng:

– Nhưng. . . . . . cô ta làm dơ quần áo của em, bộ váy này lại là quà tặng anh tặng cho em. . . . . . bảo người ta có đau lòng không?

Người đàn ông cúi đầu hôn môi của cô ta, đôi mắt câu hồn mang theo nụ cười nhàn nhạt:

– Chỉ là bộ váy mà thôi,