Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324955

Bình chọn: 9.5.00/10/495 lượt.

ã có kế hoạch có mục đích rèn luyện mình!

Anh vẫn lại là cưng chiều dùng cái thìa gõ đầu cô một cái:

– Tốt!

Cô sờ sờ đầu, nhín anh le lưỡi.

Mạc Duy Dương vừa vào công ty, cô gái ở đại sảnh và bảo vệ vội buông công việc trên tay, cung kính kêu lên:

– Tổng giám đốc!

Mạc Duy Dương sải bước đến thang máy dành riêng cho mình, sau đó lập tức đi vào.

Ra khỏi thang máy, anh đi thẳng về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, mà Mạc Vi Phẩm chờ đợi anh ở phòng làm việc đã lâu, quay ghế lại, mặt đối mặt với anh.

Ngón tay Mạc Vi Phẩm gõ bàn làm việc, nhìn anh nói:

– Cuối tuần sau, làm đám cưới với cô ta đi!

Mạc Duy Dương kinh ngạc, có phần khiếp sợ nhìn ông. Đây là lời từ trong miệng Mạc Vi Phẩm nói ra sao? Ông là người phản đối anh và Đồng Đồng ở chung nhất, nhưng bây giờ ủng hộ anh và cô ấy kết hôn như vậy, tất cả không phải là có âm mưu chứ? Anh mím khóe môi cười nói:

– Sao bất ngờ vậy?

– Đây không phải cậu muốn sao? Không phải sao? – Hai tay Mạc Vi Phẩm hơi dang, trên mặt là vẻ mặt nhìn không thấu.

– Đúng, vậy thì y theo ý của ông làm đi! – Mắt đẹp của Mạc Duy Dương híp lại, mà cùng lúc đó, trên mặt Mạc Vi Phẩm cũng mang theo nụ cười không cách nào hiểu được.

CHƯƠNG 114: KHÔNG MUỐN KẾT HÔN

Một nhà hàng Tây với phong cách lãng mạn, người bồi bàn đứng ngoài cửa mặc âu phục, cúi đầu kêu lên:

– Hoan nghênh đã đến!

Ngang trước cửa chính nhà hàng viết mấy chữ “Nhà hàng Tây Fra¬grant”. Diệc Tâm Đồng liếc nhìn nhà hàng, bước nhanh đi tới cửa, người bồi bàn giúp cô kéo cửa kiếng ra. Cô do dự hỏi:

– Xin hỏi nơi này của các anh còn thông báo tuyển nhân viên thực tập không?

– Có, tiểu thư là tới thực tập đúng không? Xin mời vào bên trong!

– Cảm ơn! – Diệc Tâm Đồng không ngờ đến nhà hàng Tây cao cấp thực tập lại thuận lợi như vậy.

Cô gái ở quầy mỉm cười với cô hỏi:

– Tiểu thư, xin hỏi thể giúp được gì cho cô?

– Xin chào, tôi muốn vào nhà bếp thực tập! – Cô mỉm cười với cô gái đó nói.

– À. . . . . . là như vậy! Cô vào tìm quản lý, bây giờ hẳn là ông ấy ở văn phòng! – Cô gái ở quầy chỉ chỉ phòng làm việc của quản lý.

– Được, cám ơn! – Diệc Tâm Đồng lại đi tới phòng làm việc của quản lý, đến gõ cửa, cho đến khi đối phương bảo cô đi vào.

– Có chuyện gì sao? – Người đàn ông ngồi trong phòng làm việc ngẩng đầu hỏi.

– Chào ông. . . . . . tôi. . . . . . – Cô nói rõ chi tiết mục đích mình tới đây lần nữa, sau đó thấy người đàn ông gật đầu một cái.

– Có thể. – Ngón tay người đàn ông gõ bàn làm việc mở miệng nói.

– Cảm ơn! – Diệc Tâm Đồng cong miệng thành nụ cười, rốt cuộc có cơ hội học tài nấu nướng rồi.

Sư phụ dạy cô nói cho cô biết, ăn cơm Tây trước tiên chính là biết lễ nghi bữa ăn Tây. Khi người ngoại quốc ăn cơm Tây thì tương đối chú trọng cách ăn mặc thỏa đáng, đặc biệt là đến nhà hàng Tây hạng sang một chút, không thể mặc một bộ đồ nhàn nhã. Mà hôm nay đầu tiên cô phải học đúng là món ăn khai vị của cơm Tây. Phân lượng món ăn khai vị tuy ít, lại hết sức tinh xảo, đáng giá để từ từ thưởng thức.

Đôi mắt Diệc Tâm Đồng nhìn chằm chằm động tác trong tay sư phụ, có dáng có vẻ học theo, sư phụ tán thưởng cười nói:

– Good!

Cô chỉ xấu hổ cười cười:

– Cảm ơn!

Rốt cuộc chịu đến tan việc, Diệc Tâm Đồng mệt mỏi muốn chết, mặc dù mỗi ngày chỉ học một món ăn, nhưng lại phải giúp sư phụ làm một số việc vặt, cho nên lập tức giống như bận rộn, mà tay của cô cũng mau sưng lên, chẳng qua lại thu hoạch rất nhiều.

Cô đặt đồng phục làm việc trong một cái rương khóa kỹ, sau đó thay lại quần áo lúc mình tới, xác định tất cả bình thường, mới nhấc túi của mình ra khỏi nhà hàng Tây. Cô gái ở quầy chào hỏi với cô:

– Tan tầm sao?

– Vâng, tậm biệt!

– Tạm biệt!

Diệc Tâm Đồng vừa tới dưới biệt thự, xe Mạc Duy Dương cũng lái tới, cửa sổ xe bị hạ thấp, anh nhìn cô kêu lên:

– Đồng Đồng!

– Mạc thiếu gia! – Cô đi lại, xoay người cúi trước cửa sổ xe dò xét vào trong, kéo cánh tay của anh cười nói – Thật là trùng hợp giờ tan tầm của chúng ta lại giống nhau!

– Bớt lắm lời, trên người em có mùi gì? – Mũi anh cọ trên người cô, còn dùng lực hít hà.

Cô đưa tay che mũi của anh cười nói:

– Anh coi mình là chó sao! Ngửi loạn khắp nơi, không có mùi vị mà? Sao em không hề ngưở thấy mùi gì? – Cô cố ý giả bộ ngu, nhún vai.

Anh nhìn cô, cảm giác rõ ràng trên người cô có mùi cá, một ngày nay cô chạy đi đâu? Ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn cô, cho đến khi cô chột dạ rời đầu khỏi cửa sổ xe, cười nói:

– Nên đi vào ăn cơm, thật đói!

Cô xoay người rời đi, anh đẩy cửa ra xuống xe, đi tới phía sau cô, tay trực tiếp ôm eo của cô, nâng cằm cô lên, hôn một cái trên môi của cô:

– Lát nữa nhớ tắm, một thân mùi cá, rất khó ngửi!

Cô lúng túng đỏ mặt một chút, này cũng bị anh đoán được rồi hả? Mũi của anh thật đúng là linh hoạt.

– Còn có một việc, cuối tuần. . . . . . uh. . . . . . nhớ xin phép, ngày đó không cho phép ra ngoài đi làm! – Anh ho khan một tiếng, có hơi xấu hổ nói.

– Tại sao không thể ra ngoài đi làm?

– Bởi vì ngày đó anh và em phải kết hôn! – Anh ngắt cái mũi của cô một cái.

– Hả? Kết hôn? – Cô trợn tròn mắt nhìn anh, cô không n


Polaroid