
về phía sau, cho đến chân giẫm vào trong nước biển, không còn đường lui.
Dư Uy cắn răng mắng:
– Mạc Duy Dương, mày theo dõi tao?
Mạc Duy Dương ngồi trên xe McLaren một tay lấy mắt kính xuống, môi mỏng nâng lên đường cong nhạt, cười đẩy cửa ra xuống xe. Cơ thể thon dài dựa trên cửa xe, một ngón tay vuốt vuốt mắt kính, nghiêng đầu nhìn về phía Dư Uy.
– Dư Uy, khoảng thời gian chạy trốn không dễ chịu chứ? Nhưng tao cảm thấy. . . . . . những thứ này còn chưa đủ thảm, làm sao bây giờ? Mày muốn tao xử lý mày như thế nào?
Khuôn mặt Mạc Duy Dương vốn đang cười, một giây kế tiếp trở nên âm u, từ trong ngực móc ra một khẩu súng, dưới tình huống đang lúc tất cả không hề hay biết gì, nhắm chuẩn xác tới bắp đùi Dư Uy không sai lệch bắn ra: “Pằng!”
Trước sau như một, máu từ giữa chân tung tóe bắn ra ngoài, Dư Uy gào khóc ra tiếng, ôm chân khổ sở hét lên:
– Mạc Duy Dương, mày dám giết tao!
Mạc Duy Dương ngồi xổm người xuống, gương mặt tuấn tú mang nụ cười như ma quỷ, lắc đầu một cái:
– No, tao sẽ không giết mày, tao sẽ chỉ làm cho mày cả đời không cách nào phô trương nữa, tao muốn để cho mày biết hậu quả nếu chọc vào tao! Biết rõ người của tao không thể động, mày lại càng muốn làm ra nhiều chuyện như vậy, mày nói có phải mày ăn no quá, không có chuyện làm hay không?
Ngón cái của anh xoa vết sẹo trên mu bàn tay, cười đến đáng sợ dị thường.
Dư Uy hung hăng cắn răng, hận không được cho một phát vào đầu Mạc Duy Dương. Thấy mình ở thế yếu, Dư Uy chớp mắt một cái, đang tìm kiếm cách chạy trốn.
Nhưng Mạc Duy Dương so với hắn giảo hoạt hơn, há có thể để cho hắn chạy trốn nữa.
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, toàn bộ thuộc hạ của Mạc Duy Dương xông tới đám thuộc hạ của Dư Uy, Mạc Duy Dương nằm ngửa mặt trên cửa xe, một bộ dạng ra vẻ việc không liên quan đến mình, bên tai truyền tới tiếng kêu như giết heo của Dư Uy và thuộc hạ của hắn.
– Á!
– Bốp!
– A!
Người dưới tay Mạc Duy Dương tất cả đều là tinh anh, tất cả đều là anh em theo anh cùng vào sinh ra tử, không cần anh tự ra tay cũng có thể giải quyết đám người Dư Uy kia.
Mắt của Dư Uy bị đánh một quyền, lỗ mũi bị một người khác đập trúng một phát, đầu hắn choáng váng. Chân trúng đạn không chịu nổi sức nặng, cả người ngã trên mặt đất, bụng bị một cước đạp trúng, nước bọt trong miệng phun ra ngoài, mắt trợn trắng một bộ dạng như sắp ngủm.
Tất cả thuộc hạ của Dư Uy đều chính là con cọp giấy, không có ích chút nào, nhanh chóng bị thuộc hạ của Mạc Duy Dương đè xuống đất.
Mạc Duy Dương đã sớm dự liệu được sẽ có loại kết quả này, ngón tay kẹp điếu thuốc, đạp xuống bước chân vững chắc đi tới trước mặt của Dư Uy, ngồi xổm người xuống vỗ mặt của hắn, môi cử động:
– Dư Uy, lần này thì cho mày chút giáo huấn, để mày nhớ lâu một chút!
Nói qua tàn thuốc còn chưa cháy hết trong tay anh trực tiếp đặt ngay trên mu bàn tay Dư Uy.
– A! – Dư Uy phát ra tiếng kêu khổ sở, bộ mặt dữ tợn ngẩng đầu lên.
Thuộc hạ của hắn nhìn thấy kinh hồn bạt vía.
Nhưng Mạc Duy Dương cũng không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, vung tay lên nhét một viên thuốc màu đen vào trong miệng Dư Uy. Dư Uy kích động một cái, trực tiếp nuốt thuốc xuống.
– Mạc Duy Dương, mày cho tao ăn thứ gì? – Hắn ôm cổ khó chịu mà rống lên.
– Thuốc mạnh, có thể giúp mày từ từ ứng phó với mấy người đàn bà, bây giờ tận tình hưởng thụ np(*) đi! – Mạc duy nâng lên thân bàn tay giương lên, ý bảo thủ hạ của mình dẫn hắn đi xuống.
(*) np: chắc ai cũng biết rồi, là nhiều người cùng làm chuyện … tự hiểu nhé ==!!
– Mạc Duy Dương, mày muốn đùa giỡn chết tao sao? Tao cho mày biết, tao có gia cảnh rất hùng mạnh, mày dám động vào tao sao? A. . . . . . – Bả vai Dư Uy bị thuộc hạ của Mạc Duy Dương ra sức chém một cái, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Dư Uy tỉnh lại thì đang nằm thoải mái trên giường lớn, mà ngón chân của hắn, vật nhô cao, điểm đỏ trên ngực đều được rất nhiều phụ nữ hầu hạ:
– Ừm. . . . . . nhanh lên một chút. . . . . . đừng lề mề . . . . . .
Hắn vô cùng hưởng thụ vỗ mông một cô gái, toàn thân thật sự nóng sắpchết rồi, bay giờ hắn cũng không quản đối phương là kỹ nữ, chỉ cần có thể thỏa mãn dục vọng của hắn là đủ.
Mà toàn bộ bốn cô gái trên giường đều nằm trên ngực của hắn, xuất ra tất cả vốn liếng cho tên đàn ông đã uống thuốc này ăn no, Dư Uy thoải mái vuốt ngực cô gái, rên rỉ kêu lên.
Các cô gái chán ghét hầu hạ hắn, nếu không phải là nhận tiền của Mạc Duy Dương, họ cũng sẽ không ngậm vật bẩn này. Một người trong số các cô gái lấy ra một cái máy quay phim mini từ thắt lưng, quay lại tất cả hình ảnh trần trụi của Dư Uy, mà Dư Uy còn say mê ở trong dịu dàng trước mặt, đâu sẽ biết mình bị người khác cài bẫy.
Mạc Duy Dương nhìn hình ảnh phấn khích trên bàn gửi tới trên bàn làm việc, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Dư Uy, xem thế này thì mày còn lật người kiểu nào.
******
Tối nay Diệc Tâm Đồng cố ý về biệt thự trễ, rất dễ nhận thấy Mạc Duy Dương vẫn còn ở công ty, phòng khách đã có một người là Mộ Dung Tuyết. Cô ấy đang nghe chuyện điện thoại, thấy cô chỉ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục nghe điện thoại.