XtGem Forum catalog
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325371

Bình chọn: 8.00/10/537 lượt.

c ra ngoài nửa bước, đúng là đứa con bất hiếu!

Dư Sở phất ống tay áo, thẹn quá hóa giận đi mất.

Dư Uy khổ sở lăn lộn trên giường, vẻ mặt oán hận gào lên:

– Mạc Duy Dương, nỗi khổ hôm nay tao nhận, ngày nào đó nhất định tặng lại mày gấp trăm lần, ông đây phải giết mày!

Mặt của Dư Uy trướng thành màu đỏ, sau đó bởi vì đau đớn mà cắn răng gầm nhẹ, đập đồ lung tung trong phòng, người làm bị dọa sợ, đến cũng không dám đến gần căn phòng.

Dư Sở tìm cậu của Dư Uy, kể lại toàn bộ ngọn nguồn ngóc ngách sự tình, sau đó thở dài nói:

– Chú nói Mạc Duy Dương, có phải hắn làm quá đáng quá không, sao có thể tìm gái điếm cưỡng bức con tôi! Tôi. . . . . .

Tiết Nhân cũng rất tức giận, con trai duy nhất của em gái mình, sao có thể để cho gái điếm làm hại, đều là Mạc Duy Dương rước phải tai họa.

– Anh rễ trước tiên không nên gấp gáp, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, bởi vì với địa vị của Mạc Duy Dương ở thành phố J, tạm thời chúng ta không động được, nhưng nếu như ra khỏi thành phố J. . . . . . – Trong mắt của Tiết Nhân lộ ra mũi nhọn tác ác.

– Vậy ý của chú là. . . . . . dụ hắn ra khỏi thành phố J, sau đó. . . . . . – Trên mặt Dư Sở cuối cùng nở nụ cười. Mạc Duy Dương, cái thù này tao nhất định sẽ đòi lại với mày, mày chờ đó, tao sẽ không bỏ qua cho người làm tổn thương đến con tao.

******

Diệc Tâm Đồng nhận lời trường học ra nước ngoài tham gia bồi dưỡng. Ra khỏi nước bồi dưỡng chỉ là cái cớ cô lấy để rời khỏi nơi này, bởi vì cô không muốn nhìn thấy hình ảnh ân ái của Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết. Lúc này chỉ có rời đi, để một mình cô bình tĩnh lại, mới có thể thông suốt mọi thứ.

Buổi tối về đến nhà, cô nói chuyện ra khỏi nước bồi dưỡng với Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương cơ hồ cau mày nhìn cô.

– Ra khỏi nước bồi dưỡng? Quốc gia nào?

– Luân Đôn, bồi dưỡng một tháng! – Cô từ từ quan sát vẻ mặt của anh, mà lông mày của anh dường như không có giản ra.

– Tặng cơ hội này cho những người khác đi! Em không thích hợp để ra khỏi nước! Chờ sau này có cơ hội sẽ đi! – Đương nhiên anh biết lý do cô ra khỏi nước, cho nên làm sao anh có thể để mặc cho cô đi lần này.

– Mạc thiếu gia, em muốn ra nước ngoài bồi dưỡng, anh nên biết em vẫn luôn yêu thích đàn piano, lần này vất vả lắm mới có được cơ hội, em không muốn từ bỏ! – Cô cây ngay không sợ chết đứng nói.

Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, muốn nhìn thấu cô, nhếch môi cười nói:

– Thật sao? Học piano không nhất định phải ra nước ngoài, ở trong nước cũng có thể tìm được giáo viên xuất sắc dạy em!

Anh nhất định không muốn để cho cô đi.

Mộ Dung Tuyết bưng khay đựng trái cây đi tới, vừa lúc nghe được hai chữ ra nước ngoài, cô cắn một miếng táo hỏi:

– Tiểu thư Diệc phải ra nước ngoài sao?

Diệc Tâm Đồng nhìn cô một cái, không lên tiếng, chỉ buồn bã nhìn Mạc Duy Dương.

Tâm tình Mạc Duy Dương phiền não nói:

– Tùy em, em muốn đi thì đi đi!

Anh bỏ lại một câu như vậy, đứng dậy đi thẳng lên lầu.

Bỏ lại Mộ Dung Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, và Diệc Tâm Đồng buồn bã.

Anh nổi giận, nhưng cuối cùng cô có thể rời khỏi nơi này rồi, Mặc dù là không vui vẻ rời khỏi, nhưng cô có thời gian một tháng để từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình, thuận tiện suy nghĩ cho tương lai bản thân, cô không thể nào xen ngang giữa anh và Mộ Dung Tuyết cả đời.

Học sinh ra khỏi nước bồi dưỡng lần này không có tập trung ở chung một chỗ, mà là mỗi người tự lo liệu, nên Diệc Tâm Đồng xách theo va li hành lý của cô ra khỏi biệt thự, một mình bước vào chuyến đi Luân Đôn.

Thời gian buổi sáng, Mạc Duy Dương đã đi làm, Mộ Dung Tuyết cũng đi làm, cho nên cô chỉ có thể một mình nhìn cổng chính biệt thự, sau đó dưới sự giúp đỡ của lái xe đưa hành lý đến gầm xe, rồi ngồi vào trong xe.

Sờ sờ điện thoại di động mang theo người, với máy chụp hình còn có ví tiền, cuối cùng cô cười thỏa mãn, hi vọng có thể thông qua lần ra nước ngoài bồi dưỡng này học được một số thứ.

– Mạc thiếu gia, thật sự xin lỗi, đã làm cho anh tức giận! – Cô đánh mấy chữ như vậy lên màn hình, ngón tay do dự chốc lát ở nút gửi đi, cuối cùng vẫn không gửi.

CHƯƠNG 84: QUYẾN RŨ ĐÀN ÔNG KHÁC

Hôm nay là ngày mình xem điểm thi tuyển sinh. Nếu điểm thi tốt thì mình sẽ tặng các bạn thêm 1 chương nữa :)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

– Mạc thiếu gia, thật sự xin lỗi, đã làm cho anh tức giận! – Cô đánh mấy chữ như vậy lên màn hình, ngón tay do dự chốc lát ở nút gửi đi, cuối cùng vẫn không gửi.

Cô tựa đầu nhìn về phía máy bay ngoài cửa sổ, bây giờ cách thời gian máy bay cất cánh còn mấy phút nữa, vị trí bên cạnh cô đột nhiên có người ngồi xuống, cô quay đầu đối mặt với đối phương, hai người đều kinh ngạc nhìn đối phương.

– Vũ Lạc Trạch?

– Tâm Đồng?

Vũ Lạc Trạch cười một tiếng, nhìn cô hỏi:

– Muốn đi Luân Đôn?

Anh nhíu mày, dựa vào tính cách của Mạc Duy không có khả năng để cho một mình cô chạy đến Luân Đôn xa như vậy, hay là hai người cãi nhau?

– Uh, anh đi Luân Đôn. . . . . . công tác? Cô cất điện thoại di động, lúng túng hỏi.

– Ừ, chỉ không ngờ sẽ gặp được em… Em đi Luân Đôn làm gì?

– Bồi dưỡng âm nhạc!

– À! Có chỗ ở chưa? Ở đâu? Có thời gian anh