
sẽ tìm em!
Diệc Tâm Đồng nghich ngón tay cười nói:
– Muốn tìm phòng, em không muốn ở khách sạn, quá mắc!
– Đây là ý của Dương? – Anh càng thêm tò mò.
– Không phải, là quyết định của chính em, em không muốn làm phiền ánh ấy quá nhiều! – Cô cười nói.
– Vậy sao! Muốn anh giúp một tay không?
– Không cần đâu, sau khi em tìm được phòng sẽ điện thoại liên lạc với anh!
– Được rồi! – Vũ Lạc Trạch đồng ý gật đầu một cái, sau đó vặn mở nắp một cốc thức uống đưa cho cô, cô đưa tay nhận lấy, cười nói – Cảm ơn!
Máy bay hạ cánh, Vũ Lạc Trạch vì phải chạy đi xử lý công việc ở thị trường châu Âu, không có quá nhiều thời gian ở cùng với cô, dặn dò mấy câu với cô rồi rời đi.
Diệc Tâm Đồng đứng trước một bảng dán thông báo để tìm một căn nhà nhỏ có một phòng ngủ một phòng khách, dù sao mục đích cô tới đây không phải là hưởng thụ, mà là lẩn trốn Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết.
Lấy điện thoại ra, ghi lại một vài số điện thoại của nơi cho thuê phòng, sau đó lần lượt gọi tới.
– Xin chào, xin hỏi ngài cho thuê nhà sao? Tôi XXXXX – Cô dùng tiếng Anh trao đổi với đối phương. Bên đầu kia điện thoại đối phương lên tiếng – Vẫn còn đang cho thuê, cô muốn sang đây xem nhà, có thể tới ngay bây giờ!
Sau đó ‘tích’ một tiếng, đối phương trực tiếp cúp điện thoại. Diệc Tâm Đồng le lưỡi một cái, tính khí chủ cho thuê nhà thật đúng là không tốt.
Cô kéo va li nhỏ, thông qua bảng chỉ đường và hỏi đường mọi người, rốt cuộc cô ngồi xe đến nơi cho thuê nhà.
Nơi cho thuê nhà là một con hẻm nhỏ tĩnh mịch, thỉnh thoảng từ bên trong truyền đến một hai tiếng chó sủa. Cô bị dọa sợ rụt cổ một cái, tăng nhanh bước chân đi vào bên trong, dựa vào biển số nhà tìm được nơi cho thuê.
Đi tới cửa lễ độ gõ cửa, một người phụ nữ che mặt lộ ra dò xét, hỏi:
– Thuê nhà thật sao?
– Uh
– Vào đi! – Chủ nhà mở rộng cửa, sau đó để cô đi vào.
Diệc Tâm Đồng kéo va li hành lý đi vào.
Căn nhà không phải quá lớn, đây là kiểu nhà tư nhân, ngay cả đèn cũng mang mùi vị cổ xưa. Diệc Tâm Đồng bắt đầu hoài nghi có phải cô bước vào nhầm nơi không!
– Xin hỏi ở đây một tháng bao nhiêu tiền?
Người phụ nữ nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một lát, cơ thể mập mạp ngồi trên ghế sa lon, trên bụng toàn bộ vòng thịt béo chen chúc lại một đống, bà ta cắn hạt dưa, nói với cô:
– Một tháng thu của cô 400 được rồi!
Trong lòng Diệc Tâm Đồng suy nghĩ, bà ta nói hẳn là đồng Euro 400? Quy ra thành nhân dân tệ cũng chỉ hơn hai ngàn đồng tiền một tháng, nếu như ở khách sạn, một tháng ít nhất hơn một vạn.
– Được! – Diệc Tâm Đồng vui mừng đồng ý.
Khi Diệc Tâm Đồng xách theo hành lý đi vào nhà thì mới hiểu được mình bị lừa gạt, một cái căn phòng như vậy lại có thể hơn hai ngàn một tháng? Rõ ràng chủ nhà này ức hiếp cô không phải người nước mình.
Căn phòng chỉ có một cái giường, một tủ sách, một phòng tắm, không có không gian dư thừa, mà cô tìm phòng ốc mệt mỏi một ngày, chẳng thèm so đo với chủ nhà, ném túi lên giường, cả người mệt mỏi nằm trên giường.
Vì toàn bộ khóa trình bồi dưỡng sắp xếp từ thứ hai đến thứ sáu, mà hôm nay vừa lúc là chủ nhật, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có chút ấm áp. Hôm nay cô không cần dậy sớm tham gia khóa trình bồi dưỡng âm nhạc, nên cô nằm lỳ trên giường chẳng thèm cử động, cho đến khi điện thoại đặt ở mép giường đột nhiên vang lên.
Cầm điện thoại xem, là Vũ Lạc Trạch gọi tới!
Cô vội ngồi thẳng người, gãi gãi đầu tóc rối bời, kêu lên:
– Vũ Lạc Trạch!
– Hôm nay không cần lên lớp chứ? Bây giờ có thời gian rãnh không? – Vũ Lạc Trạch cố ý trì hoãn lịch trình hôm nay tìm cô cùng đi ra ngoài chơi.
– À, vâng, hôm nay không cần lên lớp!
– Em đang ở đâu? Bây giờ anh tới đón em! – Vũ Lạc Trạch có chút hưng phấn nói.
– Ây, không cần, em tự đi tìm anh! – Cô cảm thấy chỗ ở quá nhỏ, sợ anh ghét bỏ.
– Được, anh đợi em ở một nhà hàng nhỏ ở Luân Đôn!
Anh dùng di động gửi địa chỉ tới, nhân tiện gửi kèm hình nhà hàng.
Điện thoại vang lên một tiếng đinh, Diệc Tâm Đồng mở tin nhắn ra, liếc nhìn sau đó đứng dậy đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.
******
Mạc Duy Dương đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng, trong tay nắm điện thoại di động, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Theo tin tức thuộc hạ của anh điều tra được, Diệc Tâm Đồng cũng không đến khách sạn anh sắp xếp, ngược lại tự mình thuê một phòng nhỏ.
Biết được tin tức này, phản ứng đầu tiên của anh là kinh ngạc, sau đó chính là tức giận, cô nhóc này đang nghĩ gì đây?
Mà làm anh cảm thấy không vui nhất chính là cô nhóc kia lại có thể ở cùng với Vũ Lạc Trạch. Mấy ngày nay Vũ Lạc Trạch chạy đến thị trường châu Âu. Anh vừa biết chuyện, chỉ nghĩ đến hai người bọn họ ngày ngày ở cùng nhau, còn anh thì không biết gì, ngực của anh trướng lên vì tức giận và ghen tức.
Thư ký vào phòng, việc đầu tiên là nhìn, nhìn boss lớn của bọn họ mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Anh ho khan một tiếng kêu nói:
– Tổng giám đốc!
Mạc Duy Dương thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn anh một cái, sau đó đi về phía ghế tựa của mình, hai chân bắt chéo ngồi xuống.
– Giúp tôi