
ù không muốn thừa nhận điểm này, nhưng bản thân anh rất rõ ham muốn giữ lấy đối với Diệc Tâm Đồng, chẳng lẽ chỉ là muốn thân thể trẻ trung, nhưng không thể phủ nhận, cô và anh ở chung một chỗ đã trở thành một thói quen, nếu như bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông, tâm tình anh sẽ trở nên phiền não, chẳng lẽ đây chính là thích?
Anh liếc nhìn Diệc Tâm Đồng đang nhìn anh, môi mỏng tinh tế nâng lên, cúp điện thoại.
Diệc Tâm Đồng có chút băn khoăn, lo lắng, đôi tay xoắn ngón tay lại, sợ anh lại muốn trừng phạt cô.
Anh đến trước mặt cô, nhét điện thoại vào trong tay của cô, kêu lên:
– Đi tắm!
Cô sửng sốt một chút, anh lại có thể không hề nổi giận với cô. . . . . .
– Còn không mau lên? – Anh có chút không nhịn được kêu lên.
Diệc Tâm Đồng vội vàng hoàn hồn, không hiểu nỗi xoay người đi.
Cô cũng không thấy anh làm việc, chẳng lẽ anh rất rãnh rỗi sao? Bỏ lại một tập đoàn lớn như vậy chạy tới Luân Đôn? Mỗi ngày chỉ nhìn vào máy tính, cũng không biết này trong máy vi tính có thứ gì đó, đáng giá cho anh nhìn.
Cảm nhận được tầm mắt tò mò của cô đang nhìn qua anh bên này, anh đóng máy tính lại, nhìn về phía cô:
– Ngày mai Chủ nhật, cùng đi ra ngoài!
– Hả? – Trong lúc nhất thời cô có chút không phản ứng kịp.
– Hả cái gì? – Mày đẹp của anh nhíu lại.
– À. . . . . . được!
Một chiếc xe quen thuộc dễ thấy dừng ở bên ngoài giảng đường, Diệc Tâm Đồng đi tới trước cửa xe, cửa xe từ bên trong mở ra, cô ngồi vào, liếc nhìn Mạc Duy Dương ngồi ở ghế lái đeo kính đen, hỏi:
– Mạc thiếu gia, hôm nay chúng ta phải đi đâu? – Không khí bên trong rất đơn điệu.
– Leo núi. – Anh nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, ngày hôm qua anh nghe thấy Vũ Lạc Trạch bảo cô đi leo núi, cho nên anh mới nghĩ đến chuyện đưa cô đi leo núi, hai người cùng nhau leo núi, sẽ có loại cảm giác khác biệt.
– Leo núi? Ngọn núi nào? – Anh quốc nhiều núi như vậy, không phải anh muốn đưa cô đi thám hiểm chứ? Trong lòng cô có chút rợn cả tóc gáy.
– Tùy tiện chọn một ngọn núi, núi nhỏ cũng có thể!
Anh có dụng ý khác mà! Rõ ràng muốn ở riêng một chỗ với cô, lại làm ra nhiều chuyện như vậy, chính anh cũng đang khinh bỉ bản thân trong lòng.
– À! Nhưng mà em lại mặc quần áo thế này. . . . . .
Quần áo cô mặc hôm nay hoàn toàn không thích hợp để leo núi! Sớm biết thì cô đã mặc đồ thể thao rồi.
– Giao cho anh giải quyết!
Hai tay anh đánh vào tay lái, lái xe rời khỏi giảng đường, lái về phía thiên đường mua sắm của nước Anh.
– Xin chào, hoan nghênh đã tới! – Tiểu thư xinh đẹp ở đải sảnh mỉm cười kêu lên.
Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng vào một cửa hàng bán quần áo, sau đó có cô bán hàng ở trước chỉ dẫn.
Mạc Duy Dương trực tiếp bỏ rơi cô bán hàng, ngón tay lướt qua từng dãy quần áo, cuối cùng chọn trúng một đôi quần áo tình nhân, nhìn về phía cô bán hàng bảo:
– Cho tôi kiểu này, một số L và một số S.
– Được thưa ngài, xin chờ một chút! – Cô nghiêm chỉnh nói.
Diệc Tâm Đồng liếc nhìn quần áo trong cửa hàng, giống như đều cùng một hình thức, chẳng qua thật đẹp mắt. Cô vô tình liếc mắt nhìn giá cả trên bảng, không dưới năm số không. Cô chắc lưỡi hít hà nói thầm trong lòng nói:
– Thật là đắt! Chỉ leo núi thôi cũng phải dùng tới quần áo đắt tiền này sao? Dù sao quần áo đắt vậy, mồ hôi vừa ra, còn không phải sẽ hôi hám!
Anh đưa số nhỏ cho cô, kêu lên:
– Đi mặc thử, xem có thích hợp hay không!
– Được!
Cô đi thay quần áo thì anh cũng đến phòng thay quần áo sát vách.
Lúc từ phòng thay quần áo đi ra, hai người vừa lúc mặt đối mặt, cô có chút ngượng ngùng, mặc dù đã sớm biết là đồ tình nhân, nhưng mặc ở trên người họ, thật là có loại phù hợp không nói nên lời.
Vóc dáng anh rất cao, mặc bộ đồ thể thao màu vàng tay ngắn này, có vẻ vóc người rất thon dài, nhìn dáng vẻ anh mặc âu phục quen rồi, thỉnh thoảng thấy anh mặc đồ tay ngắn, cảm thấy rất đàn ông rất tuấn tú.
Anh nhìn cô một cái, cảm thấy cô trong mắt anh đã xem là quá xinh đẹp. Bất kể mặc quần áo gì, cô cũng đều giống như tuổi trẻ rất có tinh thần phấn chấn, cho nên anh rất lo lắng cô sẽ ghét bỏ mình già hơn nhiều so với cô.
Hai người theo đuổi tâm tư của mình xách theo quần áo thay lên xe.
Điện thoại của Mạc Duy Dương đặt ở gầm xe đột nhiên vang lên, anh cúi lưng cầm điện thoại lên, nhìn hiển thị trên đó, là của thuộc hạ anh gọi tới.
– Chuyện gì? – Anh có chút không vui hỏi.
– Mạc thiếu gia, đã điều tra ra lai lịch của người ẩn trốn ở khách sạn!
– Là ai? – Anh nguy hiểm nheo đôi mắt đẹp lại.
– Chính là thuộc hạ của Tiết Nhân!
– Tiết Nhân? – Khóe miệng Mạc Duy Dương chậm rãi cong lên, xem ra chuyện của Dư Uy đã phát triển ra tới nước ngoài, anh sẽ không sợ Tiết Nhân!
“Cạch!” một tiếng cúp điện thoại, sắc mặt Mạc Duy Dương hết sức âm u.
– Sao vậy? – Diệc Tâm Đồng phát hiện sắc mặt của anh có cái gì đó không đúng.
– Quay về khách sạn! – Ngược lại trước hết không giải quyết triệt để đám người Tiết Nhân kia, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ, để tránh làm thương hại tới cô.
Diệc Tâm Đồng kinh ngạc nhìn tới anh, sao mới ra ngoài đã lại đi về? Đến cùng thì người đàn ông này đang làm cái g