Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325480

Bình chọn: 7.5.00/10/548 lượt.

hính giữa yếu điểm của một người. Anh lập tức lui về phía sau, giơ cao súng trong tay lại bắn ra ngoài.

“Pằng!” Một viên đạn theo vách tường màu trắng bắn tới, anh tránh đi thật nhanh. Cửa phòng đột nhiên ngã rầm xuống đất, mấy người áo đen vọt ra khỏi phòng.

Trước họng súng ngàn cân treo sợi tóc, đạn địch bắn ra và đạn anh bắn ra ma sát, lướt qua, lửa đụng vào nhau, sau đó bắt lửa.

Đôi mắt sắc bén của Mạc Duy Dương nheo lại, dựa vào tình huống trước mắt mà xem, nếu như anh không đi mà nói, cả hai bên nhất định sẽ tổn hại, bởi vì người của đối phương khá nhiều.

Anh không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, cất súng xong, sau đó xoay người đi con đường dưới đất.

Mấy người áo đen đuổi theo anh, Mạc Duy Dương lấy điện thoại ra, thông báo cho thuộc hạ của mình, tiếp đó nhanh chóng xuống gara dưới lòng đất, thần tốc tiến trong xe mình, không quên nổ súng về phía bọn người đuổi theo.

Trên đầu người áo đen đội mũ bảo vệ và mặc áo chống đạn, không sợ chết đuổi theo, từng viên đạn một như mưa rừng bay qua chỗ anh, anh vội vàng nổ máy xe.

– Phụt! – Bánh xe bắt lửa, có dầu chảy ra rất nguy hiểm, anh không lo được nhiều như vậy, phóng xe ra khỏi gara ngầm.

– Đuổi theo, hôm nay nhất định phải lấy mạng của hắn! – Đám người sau lưng trực tiếp nhảy vào một chiếc xe tư nhân, khỏi động xe đuổi theo.

Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, lúc này, anh chỉ có thể nghĩ biện pháp thoát khỏi người phía sau. Anh dừng xe ở ven đường, sau đó kéo chân bị thương xuống xe, đi vào ngõ hẻm tĩnh mịch.

Diệc Tâm Đồng tắm xong, đang chuẩn bị lên giường ngủ, điện thoại đặt trên giường bất ngờ vang lên, cô tò mò cầm điện thoại lên xem, thiếu chút nữa ném điện thoại xuống mặt đất, là anh gọi tới!

Nên nhận không? Cô nên nói cái gì?

Điện thoại vẫn không ngừng vang, cô đang rối rắm có nên nhận hay không, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô càng thêm nghi ngờ! Đã trễ thế này, sẽ là ai?

Cô khoác áo, ra khỏi phòng đi tới cửa hỏi:

– Ai?

– Mở cửa! – Một âm thanh trầm thấp gắng sức phát ra bỗng dưng vang lên.

Diệc Tâm Đồng cho dù trì độn đi nữa thì cũng nghe ra tiếng của chủ nhân, Mạc thiếu gia? Là anh sao? Sao anh ấy lại xuất hiện ở ngoài cửa ?

Cô lấy then cửa xuống, sau đó tựa đầu ra ngoài tìm kiếm, một cái bóng đen đột nhiên nhích lại gần cô, một cái tay đưa về phía cô, còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt của đối phương, cô đã bị đặt trên cánh cửa, hơi thở nam tính quen thuộc tràn đầy mũi miệng của cô, chỉ nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng của anh:

– Vào phòng em!

Diệc Tâm Đồng thần xui quỷ khiến đưa anh vào phòng của cô, cho đến khi anh ngồi trên giường của cô, cô mới hoàn hồn.

– Mạc thiếu gia, sao anh lại ở chỗ này? – Cô nhìn khuôn mặt có chút không đúng của anh hỏi.

– Tới đây! – Anh không để ý tới lời của cô…, nhìn cô ngoắc tay kêu lên.

Diệc Tâm Đồng há miệng, không hiểu nhìn anh.

– Tới đây! – Anh lặp lại một lần nữa, nhưng lần này có vẻ không có nhiều kiên nhẫn lắm.

Diệc Tâm Đồng đứng dậy đi tới trước mặt của anh, tay anh duỗi một cái kéo cô vào trong ngực, mà chân của cô không cẩn thận đè lên chân bị thương của anh, anh rên lên một tiếng.

– Sao vậy? – Cô cúi đầu nhìn chân của anh – A! Chảy máu?

– Xuỵt. . . . . . – Anh dùng miệng chặn miệng của cô lại. Bây giờ đám người ở bên ngoài kia còn chưa bỏ đi, cô gọi lớn tiếng như vậy là muốn dẫn bọn họ tới đây sao? Cô nàng ngốc nghếch.

Môi của cô như nụ hoa, khiến cho anh nhớ như vậy. Chỉ vài ngày không gặp mà thôi, nhưng giờ phút này dường như một cái hôn cũng không thể thỏa mãn anh, anh không để ý chân bị thương, kéo cô lên giường, thở dốc nói:

– Nhớ anh không?

Diệc Tâm Đồng bị anh đè ở phía dưới, có hơi khó chịu, lòng bàn tay của cô để ở ngực anh, kêu lên:

– Mạc thiếu gia, trước tiên anh . . . . . .

Anh rất nặng, đột nhiên anh ý thức được vấn đề này, cơ thể anh lập tức khẽ lật, trực tiếp kéo cô lên, để cô đè trên người của anh.

Đổi tư thế, Diệc Tâm Đồng hét nhỏ một tiếng.

– Ở đây em có bao cao su không? – Anh tựa đầu đặt ở ngực của cô hỏi.

– Bao. . . . . . cao su? – Mặt cô đỏ rực, sao cô có thể mua thứ kia mang theo trên người.

Anh lật người một cái ngồi dậy, đưa tay tìm điện thoại của anh, cô tò mò hỏi:

– Anh làm gì vậy?

Anh nghiêm túc nói:

– Gọi thuộc hạ mang bao cao su tới đây!

– Không cần. . . . . . – Cô vội ngăn lại. Nếu như thuộc hạ của anh mang bao cao su tới đây, chuyện cô và anh xảy ra quan hệ cũng sẽ bị truyền ra ngoài, cô không muốn người khác biết cô chen ở giữa anh và Mộ Dung Tuyết.

Anh nhíu mày nhìn cô:

– Tại sao?

– Em đi mua! Anh cần, em giúp anh đi mua! – Cô nhảy xuống giường, bắt đầu tìm túi của mình, nhưng còn chưa bước ra khỏi phòng nửa bước, tay bị anh giữ lấy – Đã trễ thế này, đi đâu mua?

Giọng anh khàn khàn, ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm.

– Cửa hàng! Em đến cửa hàng mua cho anh!

– Em. . . . . . – Anh cau mày nhìn cô.

Đầu tiên từ trốn tránh đám người áo đen đuổi giết giờ biến thành nửa đêm mua bao cao su.

Mạc Duy Dương lái xe chở cô đến cửa hàng gần đấy, anh dừng xe ở bên ngoài cửa hàng, Diệc Tâm Đồng mở


Disneyland 1972 Love the old s