Teya Salat
Someday My Prince Will Come

Someday My Prince Will Come

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324412

Bình chọn: 9.5.00/10/441 lượt.

, nó im lặng. Chẳng biết làm ji' hơn ngoài cách im lặng bây giờ. Ko ai nói với ai nhưng mọi ng' ai cũng đều tự hiểu cái tên Rika là một trong những điều tối kị ko đc nhắc đến trước mặt Touya-sensei. Cũng chẳng hĩu vì sao …

-Uhm, có lẽ …

Gió thổi nhẹ, ánh nắng ấm áp xuyên wa những vòm cây ….

Nụ cười yên bình của ai đó, ko đâu, ko yên bình đâu …..

hap 39 :

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Chiếc xe màu xanh lá dừng lại trước cổng 1 ngôi biệt thự cổ kính như 1 tòa lâu đài thời xưa.

Ánh nắng yếu ớt xuyên wa những tán cây, góp phần tô vẽ nên bức tranh cổ kính đầy bí ẩn ….

Yamada bước xuống xe, đứng ngắm nhìn tòa lâu đài này trong chốc lát, khẽ buộc miệng nói một câu gì đấy …

– Cũng lâu quá rồi nhỉ ?

Hiro quay sang nhìn cậu bạn của mình, gương mặt nghiêm túc và đôi mắt màu vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh năng mặt trời. Khẽ chớp mắt, câu nói kia … có lẽ cũng có người có cùng cảm nhận với hắn. “Uh, lâu quá rồi “

– Yamada, chúng ta vào thôi.

– Uhm.

Gió thổi nhẹ, len lỏi qua khe cửa sổ, 1 căn phòng sang trọng và cổ kính ….

Người đàn ông lớn tuổi khẽ nhấp 1 ngụm trà, tay chỉnh lại đôi kính lão trên khuôn mặt thể hiện vẻ mệt mỏi của tuổi già, những sóng gió đã trải qua, vầng trán in hằn dấu vết của thời gian, chỉ riêng đôi mắt thì không, đôi mắt màu nâu sáng như ánh mặt trời ấm áp ….

Đôi mắt màu nâu … quen thuộc ? Giống với 1 người … vậy, người đó là ai ? ….

– Đến rồi thì vào đi !

Amy bước chầm chậm trên những bậc cầu thang dẫn đến sân thượng ….

Một ngày nắng đẹp, một ngày yên bình, một ngày thiếu vắng hình bóng ai kia. Trống trãi quá ….

Ko, ko phải đâu. Hình bong ai kia đã in đậm trong kí ức và trong trái tim mất rồi …

Cô bé ngốc nghếch ấy, mỗi sáng sớm thức dậy điều đầu tiên nghĩ đến là về hắn …

Cô bé ngốc nghếch ấy, mỗi khi nhắm mắt là lại nhớ đến nụ cười của ai kia ….

Cô bé ngốc nghếch ấy, cô bé và cậu bé trong quá khứ – anh trai và em gái luôn yêu thương nhau ….

Chỉ là anh em thôy àh ? Ko phải đâu, chắc chắn là ko phải, ít nhất là đối với nó …

Nhớ nụ cười ấy lắm, nhớ cái xoa đầu dịu dàng, cái nắm tay ấm áp, nhớ lắm nụ hôn ngọt ngào và vòng tay êm ái …

Tất cả những thứ đó đối với nó đều là những thứ quý giá nhất, những thứ nó luôn trân trọng và gìn giữ …

“Mình … yêu anh ấy rồi sao ?”

Ngốc nghếch, câu trả lời đã có rồi còn gì ….

Câu trả lời luôn hiện diện khi cô bé cười, nụ cười thật tươi vì có anh ở đó.

Câu trả lời luôn hiện diện khi cô bé nhìn anh, đôi mắt to tròn màu hổ phách long lanh màu sắc của tình yêu.

Câu trả lời luôn hiện diện trong từng hành động nhỏ bé nhất của cô bé, nhắn 1 tin nhắn lúc 12h đêm để chúc anh ngủ ngon, 6h sáng gọi điện qua để gọi anh dậy đi học, lo lắng xem trông mình có xinh ko, tóc có rối ko, …. Ngay cả cái cách cô bé lè lưỡi, phùng má lên trêu chọc anh cũng đã thể hiện tình yêu của cô bé ….

Câu trả lời ư ? Cô bé đã yêu anh từ lâu rồi, chỉ là ko chịu thừa nhận đó thôy …. Cô bé trở nên khác lạ và ngốc nghếch, chỉ vì cô bé yêu anh.

Khi yêu, con người ta ai cũng ngốc nghếch như vậy sao ? Uh, có lẽ vậy … ngốc nghếch đáng yêu …

“Nhưng anh ấy … liệu anh ấy có yêu mình không ?”

Ngốc nghếch …

Nếu ko yêu, sao anh ấy lại bảo vệ cô bé ?

Nếu ko yêu, sao anh ấy luôn mỉm cười với cô bé ?

Nếu ko yêu, sao anh ấy lại luôn chia sẽ với cô bé mọi chuyện vui buồn, lắng nghe những tâm sự ngốc nghếch của cô bé ?

Chỉ là anh em thôi ư ? Có thể ko nhỉ ?

Anh ấy là thế, từ trước đến nay luôn là thế, đối xử tốt với cô bé, như anh trai đối với em gái. Anh ấy thường gọi cô bé là em gái ngoan và cứ đùa vu vơ rằng người cô bé yêu nhất định phải vượt qua “cửa” của anh …

Liệu có thể, đối với anh ấy, cô bé chỉ là một đứa em gái ko hơn ko kém ???

Một nỗi sợ vu vơ, trái tim đập liên hồi, lo lắng …

“ Ko đâu, ko phải thế đâu mà ….”

Uh, có lẽ là vậy. Cô bé tự trấn an mình nhưng trái tim vẫn đang khiêu vũ trong lồng ngực.

Cô bé cần một cái gì đó chắc chắn. Phải rồi, cô bé cần 1 lời khẳng định, để biết đc anh có yêu cô bé ko. Đúng vậy, câu trả lời …

Đc rồi, cô bé sẽ hỏi anh ấy, tuy rất lo sợ về kết quả nhưng … nhất định cô bé sẽ làm đc.

Cô bé cần biết câu trả lời. Một happy-ending cho giấc mơ màu hồng này ?

Cố gắng lên !

Nó nhắm mắt lại và tận hưởng cái cảm giác mái tóc mình đang bay nhẹ trong gió, gió lướt qua khuôn mặt thật nhẹ nhàng …

Nó chợt mỉm cười vu vơ, nụ cười của ai kia đang hiện lên trong tâm trí, nỗi sợ ban nãy đã bay theo cùng gió, chỉ còn lại trong trái tim niềm tin vào hạnh phúc, tin vào giấc mơ màu hồng, tin vào câu nói :”Someday my prince will come” ….

Liệu cuộc sống chỉ toàn là một giấc mơ màu hồng ?

Yamada và Hiro ngồi xuống theo lời mời của người đàn ông kia – chủ nhân của ngôi biệt thự cổ kính này ….

– Đã lâu rồi chúng ta ko gặp lại nhau, phải ko ? – người đàn ông ấy nhìn sang Yamada, miệng khẽ mỉm cười thân thiện.

– Vâng ạ, kể từ ngày đó, đây là lần đầu chúng ta gặp lại nhau, thưa ông. – Hiro trả lời thay cho Yamada vì đã nhận ra vẻ khó chịu và chán nản trên gương mặt thằng bạn thân.

– Vậy sao, thời gian trôi nhanh quá … Cũng lâu rồi cháu gái ta ko về thăm, nó