XtGem Forum catalog
Someday My Prince Will Come

Someday My Prince Will Come

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324445

Bình chọn: 9.00/10/444 lượt.

là câu hỏi mà nó đã tự đặt ra cho chính mình, mặc dù câu trả lời đã đc xác định rõ từ trước nhưng việc khẳng định câu trả lời này lun khiến nó cảm thấy ray rứt và tội lỗi ….

– Uhm, vậy thì tốt. Ít nhất cậu cũng xác định đc tình cảm của bản thân mình.

– Có lẽ, nhưng mà …. Mình hiễu rõ tình cảm của bản thân nhưng mình lại ko dám nói ra …

– Uhm’, mình hiểu. – Miki nói, khẻ thở dài, nó hiểu rõ tình cảnh của con bạn bây giờ, chính nó cũng đã từng rơi vào tình cảnh như thế : yêu nhưng ko dám nói ra …..

Với nó, mọi chuyện đều ổn, yên bình và hạnh phúc. Nó cảm thấy mình thật may mắn vì có 1 tình yêu – 1 tình yêu thật sự ….

Cả hai đều im lặng, ko nói gì nữa và lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài, bầu trời tươi sáng với những tia nắng ấm áp mang hi vọng đến cho ai kia ….

Everythings will be OK …

Thời gian trôi chậm chạp, nó ngồi trong lớp học nhưng hồnt hì bay tận nơi nao, nơi có ai kia ….

Tiếng chuông báo hiệu giờ trưa vang lên, nó vội vàng dọn dẹp tập vở rồi chạy ào sang lớp bên cạnh để tìm con bạn thân.

Nhưng nó chợt nhớ ra rằng Hana và Chinen cũng học lớp bên đấy >”< Bước chân của nó dừng lại trước cửa phòng học và way vội đi, nhanh chóng rời khỏi đó ….

Chẳng bik phải đi đâu, lang thang 1 hồi nó mò đến nơi bí mật trong học viện nài của riêng nó, nói là bí mật chứ ít nhất ngoài nó ra đã có 4 người bik đến nơi nài. Nó ngồi dựa vào gốc cây, mắt ngước nhìn lên bầu trời trong xanh và chuẩn bị … măm măm [ ăn trong mọi trường hợp và tình huống'>

Nó dung đôi đũa gấp miếng cà rốt hình hoa nho nhỏ xinh xinh đưa lên miệng chuẩn bị măm thì ….

- Touya-sensei !!!

Hixhix, sensei mỉm cười tiến gần lại nơi nó đang ngồi. Nó tròn mắt ngạc nhiên, hàng đống câu hỏi bay vòng vòng :” Sao sensei lại ở đây ?”

Khoan nào, ko phải vậy, đúng hơn là nó đang ngạc nhiên về cái cảnh gặp nhau nài.

Bình thường thì nó và sensei gặp nhau khi sensei đang đàn, còn nó thì nghe theo tiếng đàn và mom men tìm đến.

Nhưng lần này khác, sensei ko đàn, ko đem theo cây violin như mọi khi nữa.

Sensei mỉm cười, tay ôm 1 kon thỏ màu trắng tinh với cái nơ màu tím ngay cố rất ư là kute

- Em đang ăn trưa à ?

- Vâng ạ ! – nó đáp nhưng mắt thì dán chặt vào chú thỏ xinh xắn mà Touya-sensei đang bế. Phần vì pé thỏ này rất ư là kute, phần còn lại là vì … kon thỏ này khiến nó có cảm giác wen thuộc, dù ko nhớ là mình đã gặp nó ở đâu ?!!

- Sao nhìn chằm chằm vào Ryn vậy ? – touya lên tiếng hỏi.

Nó bây giờ mới ngước mặt lên nhìn Touya.

- Tên là Ryn ạ ? Dễ thương wa’ cơ

- Uhm', thầy nuôi Ryn cũng lâu lắm roy', em trông Ryn có wen ko ?

Nó tròn mắt nhìn thầy, tỏ vẻ khó hiểu về câu hỏi.

- Là sao ?

- Em cứ nhìn kĩ đi. – Touya nói, mỉm cười bí ẩn nhưng lại mang đến cảm giác yên bình dễ chịu.

Nó đưa 1 ngón tay lên miệng, cắn cắn [eo >”<'> ra chiều suy tư ….

- Pé mèo, đợi chị với ! – 1 kon bé gọi với theo … 1 kon mèo màu trắng xinh xắn.

- Ryn, đứng lại ! – 1 cậu con trai cũng gọi với theo 1 … kon thỏ và hồng hộc chạy theo sau.

- Bắt đc rồi !!! – cả 2 đồng thanh reo lên và bất chợt way sang nhìn nhau mỉm cười.

Kon bé gật đầu chào và mở lời làm wen.

- Em chào anh ạ ! Trông anh có vẻ wen wen, em có biết anh ko ?

- Hmm, thế em có biết Yamada ko ? – cậu con trai hỏi lại, tay vuốt vuốt bộ long trắng muốt của Ryn

- Dzạ có ạ. Anh là ji' của anh Prince thế ? – cô bé hỏi, mắt mở to nhìn ng' con trai đang đứng trước mặt mình, một con người giống anh Prince của cô bé đến ngạc nhiên.

- Anh là Touya – anh họ của Prince. – cậu con trai đưa tay ra bắt tay với cô bé, kèm theo 1 nụ cười mỉm yên bình. Cáhc xưng hô cũng đc đổi từ Yamada sang Prince cho phù hợp với cô bé.

Cô bé giơ tay ra bắt tay, miệng mỉm cười với 1 suy nghĩ của riêng bản thân …

“Anh Prince sẽ ko bao giờ cười như vậy đâu …”

- Àh, em nhớ ra rồi !!!

Amy reo lên vui sướng.

- Uhm, thế thì tốt.

Touya sensei trả lời, mắt ngước nhìn lên bầu trời.

- Mẹ em – dì Nadeshiko vẫn khỏe chứ ?

Touya vô tình hỏi 1 câu hỏi mà khiến trái tim ai kia chợt nhói đau, chỉ 1 chút, 1 chút thôy …

Gương mặt nó biến sắc, đôi mắt chợt trở nên long lanh lạ …

- Thầy đi mấy năm rồi ko về Nhật nên ko bik là … mẹ em đã wa đời năm em 13 tuổi rồi ạ ….

Nó nói và những giọt lệ chảy ra từ khóe mắt, cái ji' đó khiến trái tim nhói đau. Thời gian, có thể làm lành vết thương nhưng … dấu vết của nổi đau, của mất mát sẽ mãi ở trong trái tim chúng ta …

Touya-sensei ko nói gì, chỉ ngước mắt lên nhìn trời – nơi tìm thấy hi vọng và cũng để nhìn thấy 1 người nào đó đã ở trên thiên đường.

- Em rất giống mẹ. Đừng khóc nữa, mẹ em luôn cười thật tươi !

Nó way sang nhìn Touya – một con người chững chạc và chin chắn luôn mang lại cảm giác yên bình.

Nó khẽ mỉm cười, chùi đi những giọt nước mắt trên má ….

- Hì, cảm ơn ạ, lần đầu có ng' nói em giống mẹ.

- Vậy à ?!

- Vâng, về ngoại hình thì em tự thấy mình giống cha hơn. Chỉ có đôi mắt và mái tóc là giống mẹ. Nhưng bây giờ tóc em cắt ngắn rồi. Hixhix, phải chi em có mái tóc dài và xoăn gợn sóng quyến rũ như chị Rika.

Nó nói, vô tình làm nụ cười trên môi ai đó tắt ngắm.

Nhân ra mình lỡ lời