pacman, rainbows, and roller s
Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Tác giả: Lulu Sorifun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325101

Bình chọn: 9.00/10/510 lượt.

iấy vào đầu thằng nhóc khiến tóc nó bay lên lỡn mợn như phim Hàn xẻng.

Nó lấy hai tay ôm đầu, ngước mắt lên nhòm tôi, cười láu lỉnh:

-Vậy giờ đại ca tính sao?

Cái lớp 10 Lý này nhí nhảnh phát khiếp. Tôi ngồi trên bàn nhìn cái lũ điên đang chơi trò đuổi bắt, cười náo loạn cả lên mà nhức cái đầu. Đã thế, mấy thằng lớp tôi cũng sung không kém, nhào vô chơi với bọn đàn em luôn, làm như “hồi xuân” không bằng, nhất là Cún Cún và thằng Thuận. Kinh dị.

-Tính toán gì nữa? Đi chọc cho bọn nó điên lên, kiểu gì sau đó cũng có trò để chơi. – Tôi nói rồi cười, xong lật lật xấp giấy tài liệu Lý ra ôn. Dạo này kiểm tra một tiết như điên vậy, sắp thi học kì rồi mà.

-Like mạnh! – Bé Lim chĩa chĩa ngón cái ra, gật gù cái đầu.

Con bé này thiệt là một đứa em lí tưởng.~ Tôi xoa đầu nó thay lời cảm ơn.

Quạ đen nhìn bọn tôi dè chừng, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng. Bị cấm khẩu đột ngột? Bệnh lạ à nha!

Thằng Zim ấn cái đầu Quạ xuống bàn cái “cốp!”, dài giọng:

-Mày không thích thì về phe anh mày đi, ai cần?

-Đúng đó! Tụi này không cần mày ủng hộ đâu! – Bé Lim hùa theo.

Quạ ta vừa ngóc đầu dậy đã đá cho thằng Zim một phát, bĩu môi nói:

-Bọn mày thì biết cái giề?

Con Quạ này, nhiều lúc tôi chả hiểu nó nghĩ cái gì nữa.

Đang cáu bẳn, đột nhiên Quạ nhìn ra cửa lớp, mặt có chút đổi sắc, cái miệng đẹp đẽ toét thành một nụ cười giả tạo đến phát rét, lẩm bẩm:

-Anh…

Bởi vì, có hai kẻ đang đi vào lớp này: thằng Godi và Madi. Điều đáng ngạc nhiên là tụi nó rất vui vẻ và hiền lành, chẳng có gì là phật ý khi thấy bọn tôi, nhất là Madi. Lâu rồi không nói chuyện, trông nó xinh ra phải biết, cười với bọn tôi rất tỉnh.

-Anh sang thăm em gái cưng, không được hả? – Thằng Godi thấy cái mặt đơ đơ của Quạ đen thì ấn một phát vào đầu con bé, nói như thể anh em thương nhau lắm lắm.

Tôi thấy Quạ rùng mình một cái khi nghe từ “em gái cưng”. Tội nghiệp.

-Ù uôi! Vậy hai trỵ em mày tâm sự với nhau đi! – Thằng Zim hồn nhiên đẩy Quạ bè phía anh nó, phẩy tay cười xảo trá.

Quạ giơ nắm đấm lên dọa thằng bạn, ý nói tao sẽ xử mày sau, tiếc là thằng nhóc không nhìn thấy, vì nó bận rủ rê Madi:

-Đại tẩu, lại chơi bài với em đi!

Thằng này bị mất trí nhớ ngắn hạn rồi, chắc tại trời lạnh quá, Madi đâu còn là đại tẩu của nó nữa đâu. Bữa sau phải nhắc nó đem mũ len đi đội cho ấm cái não mới được.

Nhưng đúng là hồi trước hai đứa Lim-Zim cực kì kết Madi, ham chơi giống nhau mà, nên hai đứa này cái gì cũng “đại tẩu đại tẩu”.

Đã vậy, bé Lim còn tỉnh hơn, bay đến ôm chầm lấy Madi:

-Đại tẩu, em nhớ đại tẩu muốn chết!

Tôi cứ tưởng Madi sẽ đẩy con bé ra, nhưng không, vẫn giữ nguyên nụ cười, nó cất giọng cực kì bình thản, đến mức giễu cợt:

-Cảm ơn em, nhưng chị không có bị les.

Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên nó xưng “chị” với con bé, dạo trước, hồi tôi mới dắt bé Lim đi gặp nó, con bé cũng chạy lại ôm nó như thế này rồi khen “chị dễ thương ghê”, thế là nó chém một câu: “Cảm ơn em, nhưng anh là gay.”.

Trở lại hiện tại, bé Lim vội vàng buông “đại tẩu” ra, gãi đầu ngó ngó Madi như tự hỏi mình có nhận nhầm người không, rồi quay ra sau nhìn tôi. Tôi giả ngu ngó đi chỗ khác.

-Xin lỗi đại…, à không, chị nhé! – Con bé bấy giờ mới lẩm bẩm.

-Bỏ đi! Xin lỗi thì được cái gì? – Madi phẩy tay, cười cười, mắt lấp lánh – Nhưng lần sau đừng ôm chị nữa, nhìn giống dân đồng tính lắm!

Con bé đơ như cây cơ.

Oh yeah, Madi hồi trước của tôi đâu rồi? Sao lại thành ra khó tính thế này?

-Này Madi, đừng đối xử với bé Lim thế chứ, nó có làm gì đâu? – Tôi thấy bé Lim quê độ thì chen vào.

Mấy đứa đang chơi đuổi bắt tò mò nhòm bọn tôi, thích hóng thị phi đây mà, chỉ trừ Quạ đen và thằng anh nó đang bận chém gió.

-Vậy hả? Vậy cho xin lỗi nhá, tớ đây không quan tâm lắm. Hì hì… – Madi nhìn tôi nói, đôi mắt nâu sẫm bình lặng không chút dao động, kết thúc bằng kiểu cười ngây thơ, kiểu cười của mấy đứa thích troll.

Tôi nghĩ là mình bắt đầu ghét cái kiểu cười đó. Và tất nhiên, trong số những người ở đây cũng có đứa bắt đầu ghét Madi rồi, chỉ có điều không có ai ghét nó bằng Cún Cún. Cún bấy giờ đã ngừng chơi, chạy lại chỗ anh em nhà Quạ mà vỗ tay, giọng oang oang:

-Xem ai đây nè! Có phải bạn Godi của chúng ta không? Giời ơi, không ngờ chỉ có mấy bữa không gặp mà bạn đã trở thành một người chị đảm đang lo cho em gái rồi! Buồn quá đi mất!

Quạ bất bình, suýt đá cho nó một cú nhưng thằng Godi đã ngăn lại, rồi làm bộ mặt tổn thương, quẹt ngang mắt như khóc:

-Madi ơi, con mụ này bắt nạt tớ!

Bọn nhóc lớp 10 thấy vậy sém ngả ngửa vì sốc. Nhưng Madi thì tỉnh như ruồi, từ từ tiến lại chỗ thằng đó và Cún, không cười.

Tự dưng tôi có cảm giác không hay cho Cún Cún. Hình như bao giờ nó cũng là người chọc tức hai đứa này và… chưa thắng được bao giờ.

-Hê, làm gì mà mất mặt thế, đồ đàn bà! – Cún cười mỉa mai với thằng Godi – Làm như con nít không bằng!

Madi bấy giờ đã đứng trước mặt Cún, nghe vậy liền nhíu mày hỏi:

-Vừa nói ai “đàn bà” đấy?

Cái giọng của Madi lúc này trầm trầm, không lạnh nhưng nguy hiểm kinh khủng.

-Điếc hay sao không nghe? – Cún Cún tấ