
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)
Tác giả: mysweetlovelyday
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3214333
Bình chọn: 9.5.00/10/1433 lượt.
ững thững ra về. Bầu trời đang nắng gắt, bỗng chuyển sang cơn mưa rào. Không mang theo áo mưa. Hương bị ướt hết. Tâm trạng đang buồn phiền và chán nản. Hương cũng chẳng quan tâm đến tình trạng thê thảm và bị ướt như chuột lột của mình.
Đi được nửa đường, bình ắc quy hết điện. Hương gò lưng lên để đạp. Mồ hôi, nước mưa không ngừng nhỏ giọt trên bộ quần áo ướt của Hương. Về đến nhà, mở cổng, Hương dắt xe vào sân.
Bà Dung từ trong nhà đi ra. Nhìn con gái bị ướt hết. Bà cáu.
_Con có đầu óc không hả ? Đi học có mỗi một chiếc áo mưa cũng quên. Nhỡ đâu con bị ốm thì sao ? Đúng là hậu đậu và ngu ngốc.
Mỗi lần bà chửu Hương hay cáu bà đều nói Hương ngu si. Vừa lúc nãy bị anh ta làm nhục, về nhà bị mẹ chửu không ngừng mồm. Hương khóc. Lau hai dòng lệ trên má. Hương cắn răng không nói gì.
Bà Dung nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái được dấu sau cặp kính cập dày cộm. Bà cau mày hỏi.
_Con vừa khóc đúng không ?
Hương chối.
_Dạ, không ạ. Con đi đường nước mưa rơi vào mắt nên bị xót đấy thôi.
_Con đừng nói dối. Con có biết mỗi lần con nói dối, mặt con luôn đỏ bừng không ? Có chuyện gì sao con không nói đi.
Hương lảng tránh ánh mắt nhìn săm soi của mẹ. Hương hỏi lảng sang chuyện khác.
_Mẹ đã về nhà lâu chưa ?
_Mẹ mới về.
Bà Dung thở dài, không cần hỏi bà cũng biết con gái bà vừa bị bạn bè trên lớp bắt nạt và ăn hiếp. Từ khi còn nhỏ cho đến tận bây giờ không ngày nào là Hương không bị bạn bè cùng lớp chọc ghẹo.
Có hôm Hương đi học về với bên má tím bầm và xưng phồng vì bị đánh. Những lúc như thế, bà chỉ biết khóc và rơi lệ. Bà trút mọi bức tực và chán ghét lên đầu Hương. Bà muốn Hương thay đổi, muốn Hương mạnh mẽ và tự tin lên. Nhưng mong ước của bà vẫn mãi chưa thực hiện được. Bà có lòng, nhưng Hương không có chí, nên bà đành chịu.
Nếu ngày trước, Hương còn bé, bà còn đến tận lớp nhờ cô giáo để mắt đến Hương nhưng bây giờ Hương đã là sinh viên đại học bà làm sao dàm làm như thế. Mà dù có thể, bà cũng không muốn làm. Bà muốn Hương phải học cách tự bảo vệ lấy mình, học cách đối diện với mọi thứ. Bà ngày càng già yếu đi, trong khi Hương ngày càng khôn lớn. Bà không thể ở bên cạnh Hương cả đời. Bà sợ rằng nếu Hương vẫn mãi như thế này thì đến khi phải ra đi, bà làm sao yên lòng nhắm mắt.
Càng nghĩ bà càng tức. Chống hai tay vào sườn, bà quát.
_Con nói đi ! Tại sao con lại khóc ? Có phải bạn bè trong lớp lại bắt nạt con đúng không ?
Hương im lặng không đáp. Nước mắt Hương rơi xuống má. Tức giận, bực mình và chán ghét. Bà Dung đánh tới tấp vào người Hương. Vừa đánh bà vừa hét.
_Con nói đi ! Sao con ngu ngốc như thế hả ? Mồm mép con để đâu rồi ? Sao mỗi lần bị bạn bè bắt nạt, con chỉ biết đứng im chịu trận để cho họ đánh. Con không biết cách tự bảo vệ bản thân mình sao ?
Bất lực, Bà Dung khóc. Ông Sơn đi từ phòng khách ra ngoài hè. Thấy vợ không ngừng khóc, không ngừng đánh, không ngừng chửu con gái. Ông Sơn cáu.
_Bà đang làm gì thế ? Bà không thấy con bé đã khổ lắm rồi hay sao mà bà còn hành hạ nó nữa ?
Bà Dung trút giận lên ông Sơn.
_Ông im đi ! chỉ vì học tính cách của ông mà bây giờ nó phải khổ sở như thế này. Tôi phải dạy bảo nó. Tôi không thể chịu đựng được hơn nữa. Chừng nào nó vẫn còn chưa chịu thay đổi, chừng đó tôi còn đánh, còn mắng chửu nó.
Ông Sơn nắm chặt lấy tay vợ. Ông không cho phép bà Dung đánh thêm Hương cái nào nữa.
_Bà thôi đi. Nếu bà thương con bà phải chấp nhận tính cách của nó, rồi khuyên bảo nó. Bà lúc nào cũng mắng chửu và đánh đập nó. Bà tưởng cách làm của bà có thể thay đổi được tính cách của nó sao ? Bà càng làm thế, bà càng khiến nó nhút nhát và sợ hãi hơn mà thôi.
Quẹt lệ trên má. Bà Dung chán nản hỏi.
_Vậy thì anh nói đi ? Những cách mà anh nói em đã dùng cả rồi. Trước đây em luôn đối xử dịu dàng và tử tế với nó nhưng mà anh thấy đấy, nó có thay đổi được gì đâu.
Nắm chặt cổ áo chồng. Bà Dung nói tiếp.
_Con bé Hương nhà mình hết thuốc chữa rồi. Em coi như không có một đứa con gái như nó. Nó khiến em thất vọng, mệt mỏi và chán nản quá. Em thà không nghĩ đến nó còn hơn.
Ông Sơn quát.
_Anh cấm em từ nay không được nhắc lại câu này nữa. Em không thấy em quá vô lý hay sao ? Lẽ ra người nên nói câu này là nó mới đúng. Em nghĩ lại xem, em là người sinh ra nó. Nó không được phép chọn cha mẹ và hình hài cho mình, tất cả đều là do chúng ta ban cho. Làm cha mẹ, ai chẳng muốn con cái mình xinh đẹp và thông minh, nhưng nếu không may chúng ta sinh ra nó với ngoại hình xấu xí và đầu óc ngốc nghếch, tuy có buồn và thất vọng nhưng nó vẫn là con gái của chúng ta. Em nên yêu thương nó, và đừng khinh ghét nó nữa. Cuộc đời nó đã khổ lắm rồi, chẳng lẽ ngay cả chúng ta cũng ghét bỏ nó. Nếu em và anh làm thế, có phải chúng ta quá tàn nhẫn và là những ông bố, bà mẹ không ra gì, không xứng đáng làm bố mẹ của nó không ?
Ôm vai vợ, ông Sơn khuyên bảo.
_Em thấy đấy mặc dù con bé Hương ngốc nghếch và xấu xí. Mặc dù nó luôn bị bạn bè và mọi người khinh rẻ, nhưng nó luôn phấn đấu và cố gắng vươn lên. Em xem trong khi bạn bè đồng trang lứa, chúng thông minh và xinh đẹp hơn con gái chúng ta nhưng chúng nó