
. Chiều mai tao có mặt. Thế Khiêm dặn dò :
– Đừng cho bà nội Trung Nam hay nghe . Lỡ bà ấy lo lắng cho đứa cháu đích tôn , rồi tăng huyết áp lăn đùng ra đó thì nguy to.
– Tao biết rồi.
– Thôi nhé . Tao vào với bác Hân đây.
– Ừ.
Chí Tường gác máy, giọng uể oải :
– Ngày mai , con phải lên thành phố ngay , ba ạ.
– Công việc gặp trở ngại à ?
– Không . Thế Khiêm vừa gọi điện cho con, nói Trung Nam bị tai nạn , đang ở phòng cấp cứu.
– Nghiêm trọng lắm không ?
– Dạ , nghe nói bị gãy chân.
Ông Tâm chắc lưỡi :
– Đi đâu mà dữ thế ?
– Bị xe ép té.
– Tai nạn giao thông bây giờ làm ba thấy chóng mặt.
Ông Tâm nhìn đồng hồ :
– Thôi , không còn sớm nữa đâu . Con nghỉ đi để ngày mai lại lên đường.
Chí Tường ngập ngừng :
– Còn việc lá thư…
– Chuyện của Trung Nam gấp hơn.
Chí Tường đề nghị :
– Hay con dò hỏi thử Trung Nam nghe ba ?
– Cũng được.
– Nếu sự thật như chúng ta dự đoán , thì con gọi điện thoại về cho ba , rồi ba tìm cách liên lạc.
– Tính vậy đi.
Chí Tường đứng lên :
– Con đi nghỉ đây . Chúc ba ngủ ngon.
oOo
Cộc… cộc… cộc…
– Ức Mi à ! Dậy đi con . Trưa lắm rồi.
– … – Ức Mi ! Con còn giận vú sao ?
Vú Năm thở dài :
– Thật ra , vú đâu muốn con đi . Nhưng vì tương lai của con , vú đành phải nén lòng . Tuân lời ông cụ , con sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩ hơn và tương lai cũng không bấp bênh nữa.
– …
– Nói thì nói vậy , chứ còn lâu mà . Bao giờ luật sư Tâm tìm được người bạn năm xưa của nội con , thì con mới đi mà , phải không ?
– …
– Ức Mi ! Vú buồn thì có buồn . Nhưng vú nghĩ con rời khỏi nơi đã cho con nhiều niềm đau này , có lẽ sẽ tốt hơn đấy.
– …
– Ức Mi à ! Con có nghe vú nói gì không ? Mở cửa cho vú đi con.
Gọi hoài không thấy động tịnh gì, vú Năm đưa tay vặn cửa . Nhẹ nhàng , vú bước vào trong . Mền gối được xếp gọn gàng cho thấy Ức Mi đã dậy . Nhưng con bé đâu rồi nhỉ ?
Vú Năm đẩy cửa phòng tắm , thì phòng tắm cũng trống không.
Trở ra , vú Năm phát hiện ở bàn trang điểm của Ức Mi có mất một và món . Linh tính mách bảo có điều không ổn , vì căn phòng chẳng có hơi hám người.
Nhanh tay , vú Năm mở tung tủ quần áo . Sao thế này ? Quần áo giản dị của Ức Mi đã mất đi một phân nửa . Cả cái vali ở góc tủ cũng không còn.
– Con bé bỏ đi rồi ư ?
Vú Năm chạy xuống lầu , réo gọi :
– Lão quản gia ! Lão quản gia !
Tiếng gọi không được bình thường của vú Năm làm lão quản gia tất tả ở vườn cũng chạy vào.
– Chuyện gì thế bà ?
Vú Năm hổn hển :
– Không xong rồi , chuyện lớn rồi.
– Mà chuyện gì mới được ?
– Ức Mi…
Lão quản gia nhíu mày :
– Con bé làm sao ?
– Bỏ đi rồi.
– Hả !
– Ông không tin thì lên phòng con bé mà xem . Quần áo đã mang đi một nửa.
Lão quản gia cùng vú Năm lên lầu . Họ muốn xác định lại lần nữa.
Nhưng rồi nhìn thấy phong thư được dằn ở dưới bình hoa cho họ biết đó là sự thật.
Vú Năm cầm lá thư lên :
– Ông đọc cho tôi nghe với.
Lão quản gia tháo phong thư ra đọc :
“Ngày… tháng… năm…
Vú thương yêu ! Lão quản gia kính mến !
Sau nhiều đêm suy nghĩ , cuống cùng con cũng có quyết định riêng ình . Dù con không thấy được mặt cha mẹ mình , không có một tiếng gọi , nhưng con đã lơn lên trong vòng tay thương yêu của ông nội , vú và lão quản gia . Vú là người gần gũi nhất với con . Xa vú , con cũng rất là buồn , nhưng cũng đành chịu.
Con không thể giam mình trong căn biệt thư này trong nỗi ám ảnh nghi ngờ về cái chết của những người thân , vú có hiểu không ? Từ ngày con nhận thức được , thì con đã nghe rất nhiều lời đồn , nhưng con vẫn không tin . Vú ơi ! Sự thật làm con rất đau lòng . Từ một quyển nhật ký bí mật mà con hiểu hết…
Còn đau đớn nào hơn nữa , con phải làm sao đây ? Có nên ghét ông nội vì những chuyện ông đã làm không ? Con không thể làm điều đó được , cho nên con chọn một con đường là ra đi , phiêu lưu trong cuộc đời để lòng quên đi những đau buồn.
Tô Ức Mi , một tiểu thư đài các sẽ không còn mà thay vào đó một Tô Ức Mi với cuộc sống bình thường , lao động bằng đôi tay , khối óc để có được cuộc sống.
Xin lỗi vú và lão quản gia vì Ức Mi đã làm hai người thất vọng . Nhưng hãy cứ tin rằng , Ức Mi sẽ không bao giờ gục ngã trong bất cứ hoàn cảnh nào. Ức Mi đi đây , hai người nhớ giữ gìn sức khỏe . Cho Ức Mi gởi lại di ảnh của những người thân . Đừng tìm kiếm Ức Mi làm gì.
Tạm biệt ”
Vú Năm ngơ ngác:
– Thế này là thế nào?
– Giấy không gói được lửa. Cuối cùng, câu chuyện đau lòng ấy cũng bị Ức Mi biết.
– Nhưng làm sao con bé biết được.
– Thì trong thư nói do cuốn nhật ký của ông cụ. Mà như vậy lòng người bớt nặng nề hơn. Tôi và bà không còn ray rứt khi đối diện với Ức Mi.
– Con bé thiếu suy nghĩ quá. Bỏ đi như vậy biết đâu mà tìm chứ? Trời đất bao la, rồi cuộc sống của những ngày sắp tới…
Vú Năm níu tay lão quản gia:
– Chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ bỏ mặc Ức Mi hay sao đây?
Bà sụt sùi:
– Ông cụ đã gởi gấm con bé…
Lão quản gia thở dài:
– Ức Mi bỏ đi cũng có lý do riêng. Nếu như có tìm được, liệu con bé có chịu trở về đây không? Căn biệt thự này bỗng chốc như xa lạ