
may mắn thôi.
– Con nghĩ nếu bà Ái Bình không còn trên cõi đời này nữa , thì ba liên lạc với ai ?
– Còn đứa cháu trai bà ta chi ?
– Thế ba có biết tên không ? Cho dù biết tên , thì cả nước này có bao cái tên như vậy ? Con thấy rắc rối cho ba thì đúng hơn.
Ông Tâm có vẻ suy nghĩ :
– Ba định đăng tin trên báo.
– Đó cũng là một cách giải quyết , nhưng ba có nghĩ đến vấn đề mạo nhận không ?
– Vậy…
Chí Tường đưa ra ý kiến :
– Hay là ba đăng tin ông cụ tìm một người bạn tên là Ái Bình đã nhiều năm không gặp. – Chỉ vậy thôi sao ?
– Vâng . Xem có ai tìm đến không . Một mặt là như vậy . Mặt khác , con trở về thành phố nhờ bạn bè của mình dò la tin tức . Hy vọng bà Ái Bình cũng là một nhân vật nổi tiếng , để mọi việc đơn giản hơn.
Chí Tường trấn an :
– Mọi việc rồi cũng được giải quyết thôi , ba đừng căng thẳng quá làm ẹ thêm lo lắng.
Ông Tâm bóp trán :
– Mấy ngày nay , ba không có một cách giải quyết nào . Có con rồi , mọi việc nhanh chóng hơn.
Chí Tường cười :
– Ba có công nhận ba già chưa ?
– Chắc ba già thật rồi. – Vậy thì xin nghỉ hưu ở nhà với mẹ đi.
– Đâu phải muốn nghỉ là nghỉ . Ít ra cũng phải hết năm nay.
– Ba cứ sắp xếp nghỉ càng sớm càng tốt . Tranh thủ thời gian đưa mẹ đi du lịch . Cả đời ba cống hiến bao nhiêu đó đủ rồi . – Chí Tường đùa . – Ba nhường chỗ cho tuổi trẻ chúng con với chứ . Chẳng lẽ ba không muốn thay đổi , văn minh hơn hiện đại hơn ?
– Ý con muốn nói mấy ông già như ba cổ hủ chứ gì ? Tiếp thu chậm chạp , phát huy chậm chạp không bằng tuổi trẻ hôm nay ?
Chí Tường xua tay :
– Không phải đâu.
– Cho con biết nhé ! Gừng càng già càng cay đó , đừng có khinh thường.
Chí Tường méo mó :
– Con chỉ muốn ba nghỉ ngơi co khỏe thôi mà.
– Hừ !
– Đừng giận con nghen ba . Còn mấy ngày nữa là con hết phép rồi . Thứ bảy này , con phải xuống Bảo Lộc.
Ông Tâm hỏi :
– Có công việc à ?
Chưa vội trả lời , Chí Tường hỏi lại :
– Ba còn nhớ Trung Nam không ?
– Chàng trai tài giỏi là giám đốc Công ty Xây dựng Trung Nam ấy à ?
– Dạ phải . Cuối tuần này , hắn về Bảo Lộc thăm bà nội , nên hắn rủ con xuống chơi , sẵn tiện bàn một số công việc luôn.
– Bà nội Trung Nam ở Bảo Lộc… vậy Trung Nam ở thành phố với ai ? – Bác Hồng Hân , mẹ của Trung Nam . Bác ấy hiền và thương con như Trung Nam vậy . Những năm tháng đầu của đại học , con ở nhà Trung Nam ấy . Lúc ba lên thăm con , ba có gặp mẹ của Trung Nam một lần , ba không nhớ sao ?
Ông Tâm vỗ trán :
– Bảy năm rồi , lại thêm nhiều sự thay đổi , ba hình dung không ra.
– Bà nội của Trung Nam giàu có nhất ở Bảo Lộc , vì bà ấy đang cai quản tài sản của dòng họ Từ . Bà nội rất hiền và nhân hậu . Tiếp nối đời sau , mẹ của Trung Nam cũng giống bà nội vậy . Đàn ông dòng họ Từ ra đi sớm.
– Vậy ra Trung Nam mang họ Từ à ?
– Dạ phải.
Ông Tâm lẩm bẩm :
– Từ Trung Nam có liên quan gì đến dòng họ Từ mà ông cụ nhắc trong thư không ?
Chí Tường hỏi :
– Ba nói gì ạ ?
– Ông cụ có nhắc đến dòng họ Từ…
Chí Tường chợt nhớ :
– À , phải rồi ! Bà Ái Bình là dâu của dòng họ Từ . Chẳng lẽ…
– Thứ bảy này , con thu xếp xuống Bảo Lộc đi , mang theo bức thư mà ông cụ viết . Tìm hiểu xem bà nội của Trung Nam có phải là bà Ái Bình không ? Nếu đúng , thượng đế còn thương ông cụ và Ức Mi . Gởi gắm Ức Mi cho họ thật là tốt.
– Con hy vọng mọi việc sớm tốt đẹp để ba được nghỉ ngơi . Ức Mi có người chăm sóc dạy dỗ để trở thành người hữu dụng . Về sống với bác Hồng Hân , con nghĩ Ức Mi sẽ ngoan hơn.
Ông Tâm thở nhẹ :
– Mọi việc đều có hướng giải quyết . Con cố gắng giúp ba nghe , Chí Tường.
– Dạ , ba hãy yên tâm và chờ tin vui của con.
Ông Tâm vươn vai đứng dậy :
– Mấy ngày hôm nay vất vả , nay ba thấy mình nhẹ nhõm đi.
– Vì trong lòng không còn nặng nề và căng thẳng ?
– Ừ.
Chí Tường tiến về phía ông Tâm . Đột nhiên anh muốn tâm sự với cha , về đời người và cuộc sống . Vừa mở miệng thì chuông điện thoại trên phòng làm việc của ông Tâm reo . Chí Tường nhún vai :
– Thật là không đúng lúc . Nhưng ai gọi khuya thế này ? Có lẽ là Tô Ức Mi đã quậy phá gì nữa rồi.
Ông Tâm ra dấu cho con trai rồi nhấc ông nghe :
– Alô.
Đầu dây bên kia là một giọng con trai đầy khách sáo :
– Alô . Bác ơi , cháu xin lỗi đã làm phiền . Bác cho cháu gặp Chí Tường đi ạ. – Cháu ở đâu gọi về đây ?
– Thưa bác , cháu ở thành phố.
– Vậy cháu nhờ máy nghe.
– Dạ.
Ông Tâm trao điện thoại cho con trai :
– Của con.
Chí Tường áp ống nghe vào tai :
– Alô.
– Thế Khiêm đây.
– Có chuyện gì mà mày gọi tao khuya thế ?
– Ngày mai , mày có thể về thành phố không ?
– Tao chưa hết phép mà . Với lại Trung Nam đã hẹn tao về Bảo Lộc thăm bà nội của hắn.
– Không về và cũng không đi đâu hết . Trung Nam bị tai nạn giao thông còn đang cấp cứu . Nghe đâu gãy chân gì đó.
Chí Tường kêu lên :
– Cái gì ? Trung Nam vừa gọi điện thoại cho tao lúc sáu giờ đây mà.
– Thì đó… Gọi xong , hắng ra ngoài là bị ngay . Bác Hân nhờ tao gọi ày , nhắn mày lên phụ Trung Nam.
Chí Tường chép miệng :
– Thật là xui xẻo hết sức . Thôi được rồi