Insane
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328034

Bình chọn: 7.00/10/803 lượt.

nhiên không còn nông cạn nữa, biết là với chữ tình, có kiểu cắn răng chịu đựng tất cả, ví dụ như cô phụ Dạ Hoa của nàng, có kiểu mù quáng dám làm dám chịu giống như người bạn tốt Tiểu Yến của nàng, còn có kiểu nhất quyết không chịu thừa nhận, e rằng Tức Trạch chính là kiểu người đó.

Rốt cuộc nàng nhìn nhận thế nào về Tức Trạch, điểm này, lúc đầu nàng chưa hiểu rõ lắm. Trong số bạn bè của nàng, không còn nghi ngờ gì nữa, Tức Trạch là người có văn hóa nhất, là người có phẩm vị nhất, nàng đương nhiên có cảm tình với Tức Trạch, nếu không cho dù mượn cớ trong máu giao long có độc, chàng cũng không thể lợi dụng nàng mà vẫn còn “nguyên vẹn” như vậy được. Năm xưa, khi sói xám đệ đệ chơi trò tượng gỗ với nàng, vô tình va phải nàng, hằn một vết răng lên mặt nàng, sói xám đệ đệ đã bị nàng đánh đến nỗi ba tháng liền không dám nói chuyện với nàng.

Nhưng nếu nói trong lòng nàng thực ra có vài phần để ý tới Tức Trạch, tại sao ban đầu khi cho rằng Tức Trạch thích nàng, nàng lại lo sợ như vậy? Nàng thực sự cảm thấy mơ hồ. Cho tới khi những câu nói của Tô Mạch Diệp lọt vào tai nàng, giống như đục một cái lỗ trên đỉnh đầu nàng, một luồng ánh sáng trong suốt chiếu rọi vào trong bộ óc của nàng, dù đau nhưng thấu triệt. Nàng thực sự thấy Mạch thiếu gia không hổ danh là Mạch thiếu gia, có thể trong lòng nàng thực sự nghĩ như vậy. Mà câu chỉ bảo cuối cùng của Mạch thiếu gia đối với nàng, tựa như một làn gió trong mát thổi qua tâm hồn nàng, khiến một chút sương khói u mê chưa được luồng sáng ban nãy loại trừ được thổi tan hết.

Ngay lập tức, nàng cảm thấy bản thân mình trở nên sáng suốt.

Không sai, những cảm giác quen thuộc của nàng đối với Tức Trạch, chính là bởi vì chàng ta và Đông Hoa Đế Quân đều là một kiểu người, nhưng cảm tình của nàng đối với Tức Trạch lại không phải vì Đông Hoa Đế Quân, bởi vì nàng thích kiểu người đó, tình cờ bọn họ đều là kiểu người đó.

Mạch thiếu gia nói rất có lý. Có lẽ Tức Trạch chính là người mà mình đang tìm kiếm.

Nàng suy nghĩ, bản thân mình còn gánh theo món nợ gì nữa?

Đầu tiên là Diệp Thanh Đề. Trong đầm Thủy Nguyệt, sau khi từ biệt Tức Trạch, nàng phát hiện ra túi gấm đựng quả tần bà trong tay áo, biết được thân xác này quả nhiên là nguyên thân của mình. Quả tần bà được nàng cất giữ cẩn thận, đợi sau khi ra khỏi Phạn Âm Cốc, có thể dùng quả này để khiến Diệp Thanh Đề sống lại, lúc đó, có thể coi như nàng đã trả được món nợ với chàng ta, lời hứa chịu tang cho chàng ta cũng coi như có thể hủy bỏ.

Người tiếp theo là… cái tên Đông Hoa hiện lên trong đầu nàng. Nàng sững người lại, Đế Quân quả thực đã ban cho nàng khá nhiều ân huệ, đương nhiên cũng khiến nàng phải chịu nhiều khổ cực. Tuy nhiên, lúc này ngài ấy đã sóng đôi cùng Cơ Hoành, điều nàng cần làm là nên rộng lượng một chút, chúc hai người bọn họ mãi mãi bên nhau. Đế Quân thực ra đã không còn liên quan gì tới nàng, nếu nhiều năm sau, ngài ấy chợt nhớ tới nàng, chắc trong ấn tượng chỉ là hình ảnh của một người bạn nhỏ rất thú vị mà thôi.

Sau khi nàng suy nghĩ thấu đáo một hồi, tự cảm thấy bản thân mình quả thực không còn mang món nợ tình cảm nào nữa, nếu đã như vậy, người mà nàng một lòng muốn gặp đã từ trên trời rơi xuống rồi, sao không mau chóng bắt lấy?

Tức Trạch ấy mà, chẳng qua chỉ hơi cứng đầu một chút, tuy nhiên, ngay cả Đông Hoa Đế Quân khó chinh phục như vậy nàng cũng đã thử rồi, Tức Trạch lẽ nào còn khó chinh phục hơn cả Đông Hoa? Nghĩ như vậy, nàng điềm tĩnh uống một ngụm trà, liền cảm thấy rất chắc chắn.

Ba ngày sau, Quất Nặc ra khỏi Vương đô. Ngày phải chịu đại hình trên Linh Sơ đài, Quất Nặc bị động thai, Khuynh Họa phu nhân khẩn thiết cầu xin, Thượng Quân đã mở lòng từ bi, cho phép nàng ta được ở lại Vương đô thêm một vài ngày để dưỡng thai.

Qua lời Mạch thiếu gia, Phượng Cửu biết rằng năm xưa, A Lan Nhược đã làm một việc tốt, tạo cơ hội cho Quất Nặc và Trầm Diệp được gặp mặt lần cuối, vì vậy mấy ngày trước đó đã lo lót với hình quan, sắp xếp cho hai người gặp mặt từ biệt bên cạnh một dòng sông nhỏ trong veo bên ngoài thành. Nghe nói năm xưa A Lan Nhược thực ra không cùng đi, nhưng vì nàng nhàn rỗi, cảm thấy đi xem trò vui một chút chắc cũng không có vấn đề gì.

Ánh chiều tà rọi xuống lòng sông, hàng dương liễu rủ bóng hai bên bờ. Những cảnh tượng cảm động được miêu tả trong sách du ký thịnh hành của bộ tộc Tỷ Dực Điểu như bẻ liễu tặng nhau, nước mắt thấm ướt vạt áo… lại không hề xuất hiện.

Quất Nặc thân hình gầy yếu, đứng dưới một cây dương liễu, Trầm Diệp đứng thẳng, nhìn về phía bờ bên kia. Viên hình quan râu ria rậm rạp đứng phía sau, cách họ ba, bốn bước chân, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía họ, hai người yên lặng rất lâu.

Phượng Cửu thầm than thở sao trên thế gian lại có người không biết ý như vậy, bất kỳ ai khi bị người ngoài nhìn chằm chằm như vậy, e rằng đều không thể nói được bất cứ lời tâm sự nào. Nàng thở dài một tiếng, gọi viên hình quan râu ria rậm rạp kia lại giúp nàng thử trà. Dạo trước nàng đã học được thú vui uống trà nơi đồng hoang của Tức Trạch, tiện thể mang theo một bộ đồ trà để luyện tay nghề.

Qu