
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328024
Bình chọn: 9.5.00/10/802 lượt.
ả nhiên chân trước của viên hình quan vừa mới nhấc lên, phía chân sau, Quất Nặc đã có động tĩnh, giọng nói rất nhỏ, bất đắc dĩ Phượng Cửu lại sở hữu đôi tai thính của loài hồ ly, những lời thì thầm theo gió lọt vào tai nàng, hết sức rõ ràng.
Nàng ta đã nói một câu chứa đầy sự hối hận: “Kiếp này muội chỉ có thể phụ tình ý của biểu ca, là do muội quá không hiểu chuyện, giờ đây muội đã không còn xứng đáng với biểu ca, chỉ mong rằng… mong rằng tại đây hẹn thề kiếp sau, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ không phụ bạc lẫn nhau”.
Tay Phượng Cửu lập tức nổi da gà, bàn tay đang chia trà ra các chén khẽ run rẩy, nàng dỏng tai lên, muốn nghe phản ứng của Trầm Diệp. Tai nàng vểnh lên một lát, nhưng trong một lát đó, Trầm Diệp lại không hề có phản ứng gì. Hồi lâu, mới dường như nghi hoặc nói: “Ta đối với ngươi, có tình ý gì?”.
Giọng nói của Quất Nặc có chút run rẩy: “Huynh… huynh nói rằng muội là muội muội từ nhỏ lớn lên cùng huynh, cho dù muội có phạm lỗi, nhưng không thể bỏ mặc, huynh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, biết rõ nếu cứu muội sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào, nhưng vẫn liều mình bất chấp nguy hiểm, tất cả những điều đó, lẽ nào không phải bởi vì biểu ca đối với muội…”
Trầm Diệp lạnh lùng nói: “Cứu ngươi chỉ vì muốn bảo toàn huyết mạch của phụ thân ngươi, tri ân không báo đáp thì không phải là quân tử, ngươi cần cảm tạ phụ thân của ngươi đã có đại ân đối với ta”.
Quất Nặc không tin, nói: “Vậy tại sao hôm nay huynh lại tới tiễn muội, không phải… không phải là không nỡ xa muội sao?”.
Trầm Diệp đáp: “Nhân cơ hội để được ra ngoài một chuyến mà thôi”.
Quất Nặc run rẩy nói: “Huynh… huynh từ nhỏ đã không thích Thường Đệ và A Lan Nhược, nhưng lại đối tốt với muội nhất”.
Trầm Diệp khinh miệt nói: “Dòng máu trên người mẫu thân của ngươi không trong sạch không may mắn, ta nên sớm biết điều đó, ngươi và Thường Đệ cùng một mẹ sinh ra, tự cam tâm sa đọa, vốn chẳng có điểm gì khác biệt, trước đây ta đã đánh giá ngươi quá cao”.
Quất Nặc giận đến nỗi run rẩy, giọng nói dường như đang muốn khóc: “Nếu muội không trong trắng, không may mắn, vậy còn A Lan Nhược, nàng ta và muội cũng cùng một mẹ sinh ra, đã được gả cho người khác mà vẫn tán tỉnh huynh, chẳng phải là còn không trong trắng, không may mắn, tự cam tâm sa đọa hơn sao? Huynh lại cam tâm tình nguyện để nàng ta giam lỏng…”.
Trầm Diệp lạnh lùng cười: “Ta cam tâm tình nguyện bị nàng giam lỏng cả đời đấy, ngươi định thế nào?”.
Đôi tai đang dỏng lên nghe ngóng của Phượng Cửu khẽ run rẩy, tay đỡ cằm để nó khỏi trượt xuống đất, viên hình quan lo lắng tiến lên hỏi: “Điện hạ bị đau răng ư?”. Phượng Cửu lắc đầu đưa cho hắn ta một ly trà đã rót sẵn, lại chỉ về phía bên sông, ý muốn nói là uống trà xong có thể lên đường được rồi.
Hôm nay tới xem trò vui, quả nhiên đã xem được một trò vui lớn. Nàng quả thực không ngờ rằng việc Trầm Diệp cứu Quất Nặc thực ra còn có ẩn tình đó, nhưng điều này cũng rất hợp với tính cách của chàng ta. Trầm Diệp quả thực không phải người thương hoa tiếc ngọc, Phượng Cửu hiểu rất rõ cái miệng của chàng ta có thể khiến người ta đau khổ tới mức nào. Lúc này, nhìn bóng dáng run rẩy trong gió như một phiến lá khô của Quất Nặc, trong lòng lại dấy lên một cảm giác đồng cảm.
Quất Nặc bước đi như người vô hồn, Trầm Diệp đứng bên sông ngắm cảnh, cảnh vật bên ngoài Vương thành, núi cao nước chảy, đương nhiêu khoáng đạt hơn những tiểu cảnh được tạo dựng lên trong phủ.
Phượng Cửu thầm nghĩ, ban nãy Trầm Diệp đã cãi nhau với Quất Nặc, có thể sẽ thấy khát, liệu có nên mời chàng ta một ly trà cho nhuận họng. Lời mời gọi vừa thốt ra khỏi miệng, lại có chút hối hận, theo như sự ghét bỏ lúc ban đầu của Trầm Diệp đối với A Lan Nhược, chắc chắn chàng ta sẽ không tới, nàng đã uổng phí lời mời rồi. Nghĩ vậy, lập tức cảm thấy ngượng ngùng vô vị, chuẩn bị đổ bỏ nửa bình trà còn thừa, thu dọn bộ đồ pha trà.
Không ngờ Trầm Diệp lại bước tới. Không chỉ bước tới, mà còn khoanh chân ngồi xuống. Không chỉ ngồi xuống, còn ngồi xuống trước mặt nàng. Đưa tay về phía nàng: “Trà mà ngươi vừa nói đâu?”.
Phượng Cửu không hổ danh là người có kinh nghiệm diễn kịch, nhanh chóng nhập vai, nói: “À, đây, đây”, đưa cho chàng ta một ly trà nóng vừa mới rót đầy.
Để diễn giống thật, thể hiện sự quan tâm của A Lan Nhược đối với Trầm Diệp, chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi Phượng Cửu còn nặn ra được hai câu nói quan tâm, đôi môi của chàng ta vừa chạm vào miệng chén, đã lo lắng nói: “Ta vừa mới đun trà xong, e rằng còn rất nóng, huynh hãy thổi cho nguội đã…”. Khi chàng ta uống vào miệng, lại hỏi một cách đầy chờ đợi: “Trà này không có gì mới lạ cả, chỉ là lá trà thô thôi, nhưng nước dùng để đun trà lại là sương trên lá sen, huynh nếm thử xem uống có quen không?”. Trầm Diệp đặt ly trà xuống, nhìn nàng bằng một ánh mắt sâu xa. Nàng điềm tĩnh đưa cho chàng ta một chiếc khăn lụa, bày tỏ sự quan tâm thứ ba, âu yếm nói: “Ban nãy khi uống trà chắc huynh không để ý? Nhìn xem, khóe miệng còn dính bọt trà kìa, hãy dùng cái này để lau đi…”.
Trầm Diệp nhìn nàng một hồi, nhận lấ