
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327891
Bình chọn: 9.5.00/10/789 lượt.
Tức Trạch quay người bỏ đi, mà vẫn có thể vỗ về Trầm Diệp, cùng chàng ta uống nốt nửa tuần trà, lại đưa chàng ta về Mạnh Xuân viện. Đây chính là sự chuyên nghiệp của nàng. Tình cảnh của nàng lúc đó, giống như một vị khác phong lưu tới lầu xanh tìm mỹ nữ, bị phu nhân chua ngoa đanh đá của nhà mình lao tới bắt gian. Nàng cảm thấy, cho dù là một kẻ thường xuyên phạm lỗi, cũng không thể làm cho sự việc êm đẹp hơn nàng. Nàng vừa cảm thấy làm tình thánh thật không dễ dàng lại vừa cảm thấy bản thân mình dường như đã làm một cách rất xuất sắc, rất có tư chất.
Sau khi Trầm Diệp quay về Mạnh Xuân viện, nàng đi tìm Tức Trạch hồi lâu, mãi cho tới khi trời mưa ào ào vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tức Trạch, nàng liền quay về phủ. Theo nàng phỏng đoán, Tức Trạch đang ghen, nhưng chàng luôn là một người hiểu lý lẽ, cũng không cần vội vàng giải thích với chàng ngay lúc này, đối phó với Trầm Diệp rất tốn sức lực, nàng cần giữ lại chút tinh lực, nếu dầm mưa về bị ốm sẽ không được tốt lắm.
Trà Trà đặt giá nến xuống trước cửa sổ, nhìn vào màn đêm đang sầm sập đổ mưa, lo lắng nói với Phượng Cửu: “Mưa to thế này, thần quân nhất định sẽ bị ướt mất”.
Phượng Cửu ngáp một cái, nói: “Chàng có thể tìm được nơi tránh mưa, không cần phải lo lắng chuyện này”.
Trà Trà thở dài: “Điện hạ không tìm thấy thần quân, nhất định là do ngài ấy cố ý né tránh điện hạ. Nhất định là ngài ấy vừa muốn gặp điện hạ lại vừa sợ điện hạ. Vừa muốn gặp để điện hạ giải thích rằng giữa điện hạ và Trầm Diệp đại nhân không có chuyện gì, lại sợ gặp rồi điện hạ sẽ giải thích rằng giữa điện hạ và Trầm Diệp đại nhân quả thực có tình cảm…”.
Phượng Cửu nói: “Chắc chàng không phải là người suy nghĩ rối rắm như vậy chứ…”.
Trà Trà thở dài nói: “Nghĩ đến việc thần quân đại nhân đi giữa đất hoang không một bóng người, lúc này trời đang mưa lớn, nhưng trong lòng thần quân đại nhân đã đầy ắp sự chấn động và bi thương, còn ý thức được trời mưa không chứ? Những hạt mưa lạnh ngắt quất lên người ngài ấy, thấm ướt áo ngài ấy, mặc dù lạnh thấu xương, nhưng so với nỗi tuyệt vọng ở trong lòng, cái lạnh đó có là gì chứ?”.
Phượng Cửu nói: “Chàng chắc không như vậy chứ…”.
Trà Trà trách móc nhìn Phượng Cửu: “Đợi đến khi ý thức được rằng trời đang mưa lớn, thần quân đại nhân chắc chắn sẽ nghĩ rằng, nếu mưa lớn như vậy mà điện hạ vẫn xuất hiện, khi đứng đối diện với ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ ôm điện hạ vào lòng, cho dù điện hạ đã làm cho ngài ấy tổn thương nặng nề, ngài ấy cũng là đều không bận tâm. Nhưng điện hạ, người”, nàng ta lại trách móc nhìn Phượng Cửu thêm một lần nữa: “Điện hạ lại vì trời mới đổ vài hạt mưa đã vội vàng quay về phủ. Điện hạ làm như vậy là đặt thần quân đại nhân ở vị trí nào chứ, ngài ấy nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thê lương, đau khổ, hận một nỗi không thể bị mưa xối đến chết ấy chứ”.
Phượng Cửu có cảm giác đầu mình bị đánh một cú đến mơ hồ, nói: “Chàng không đến nỗi như vậy chứ…”.
Trà Trà nhân cơ hội đó, vội nói: “Điện hạ có muốn đi tìm thần quân thêm một lần nữa không?”
Trong đầu Phượng Cửu thử tưởng tượng ra cảnh tượng Tức Trạch thần quân đau khổ vì tình trong mưa, kết quả là lại tưởng tượng ra cảnh chàng ta vừa ngắm mưa vừa thưởng thức món lẩu. Trò đau khổ vì tình trong mưa sao Tức Trạch có thể làm nổi? Nàng thầm than Trà Trà đã suy nghĩ quá nhiều, hắng giọng một tiếng: “Ta đi ngủ đây, còn về Tức Trạch, chắc chàng đã sớm ngủ rồi, ngày mai mưa tạnh ta sẽ đi tìm chàng”.
Trà Trà thở vắn than dài một hồi, lắc đầu, quay người giúp nàng trải chăn đệm.
Bên ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, Phượng Cửu mơ hồ thầm nghĩ, mấy ngày vừa qua trời nắng gay gắt, một trận mưa lớn vừa hay có thể gột rửa bầu không khí mờ mịt giữa trời đất, mưa lạnh đập vào song cửa, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ. Tới nửa đêm, bỗng cảm thấy chiếc giường võng xuống, một làn hơi lạnh ẩm ướt lướt qua mặt. Vốn dĩ đêm nay nàng ngủ không sâu, ngay khoảnh khắc giật mình tỉnh dậy, khẽ búng tay một cái, cây nến ngoài màn đã được thắp sáng.
Ánh nến vàng vọt khẽ hắt vào trong màn, miễn cưỡng có thể soi một bóng người. Tức Trạch thần quân nhắm mắt nằm ở một góc giường, khắp người toát ra luồng khí lạnh buốt, cảm thấy có ánh sáng chiếu vào, khó chịu mở mắt ra, ánh mắt mơ màng trong giây lát, sau đó tập trung vào người Phượng Cửu đang túm chặt cổ áo co người vào một góc giường, nói: “Nàng làm gì ở đây vậy?”.
Phượng Cửu nhìn chàng một hồi, như muốn nói: “Câu hỏi này, có lẽ nên để ta hỏi thì đúng hơn”.
Ánh mắt của Tức Trạch lộ vẻ không hiểu, nàng ngáp một cái, nói: “Bởi vì đây là giường của ta”. Thấy điệu bộ của Tức Trạch đêm nay dường như phản ứng chậm hơn bình thường, cảm thấy kỳ lạ, nói: “Có phải ngài đã sớm quay về rồi không, thảo nào tìm ngài suốt cả buổi chiều ở bên ngoài cũng không tìm thấy, ngài ở trong phòng phía Đông hay phía Tây vậy? Bây giờ lại đi vào phòng của ta… chắc là mộng du đi nhầm phòng rồi chứ gì?”.
Tức Trạch yên lặng hồi lâu, nói: “Đi dạo ở bên ngoài, quên cả thời gian, vừa mới quay về, không để ý đã đi vào nhầm phòng”.
Ngoài cửa sổ vẫn có tiếng gió mưa gào thét, Phượng Cử