
y chiếc khăn lụa, trong giọng nói lại ẩn chứa một chút mỉa mai: “Ta không hiểu nổi ngươi, mấy hôm trước còn nghe nói ngươi và Tức Trạch thần quân tình cảm mặn nồng, là cặp phu thê quý tộc điển hình trong tông thất, hôm nay ngươi lại quan tâm tới ta như thế, tại sao vậy?”.
Phượng Cửu khẽ giật mình. Vỗn dĩ trong thời đại của A Lan Nhược, Tức Trạch không hề ra khỏi núi Kỳ Nam, chuyện giữa hai người Lan – Trầm cũng không liên quan gì tới chàng ta cả. Nhưng lần này nàng lại quên mất, Tức Trạch là một biến số. Mạch thiếu gia đã từng nhắc nhở nàng, những việc khác nàng muốn thế nào cũng được, nhưng mối quan hệ giữa A Lan Nhược và Trầm Diệp, nàng nhất định phải cố gắng làm theo những chuyện đã xảy ra trước đây, bởi vì đây là một mấu chốt rất quan trọng, chưa biết chừng sẽ là thứ dẫn tới kết cục sau này.
Phượng Cửu nắm lấy tay của Trầm Diệp, chân thành nói: “Ta và Tức Trạch chẳng qua chỉ là vui chơi qua đường mà thôi, với huynh…”. Bốn chữ “mới là thật lòng” sắp thốt ra khỏi miệng, vì bỗng nhiên nhớ ra trong đoạn này, A Lan Nhược chẳng qua chỉ là thầm thích Trầm Diệp mà thôi, tình cảm này chưa được bộc lộ ra ngoài, lại vội vàng nuốt mấy chữ đó lại.
Sự việc thật trùng hợp, khi Trà Trà dẫn theo Tức Trạch – người bỗng nhiên quay về phủ tới bên sông tìm Phượng Cửu, cảnh mà hai người bắt gặp chính là cảnh tượng này.
Lúc ấy, dương liễu buông mành, gió mát hiu hiu thổi, giữa thảm cỏ xanh biếc là một bàn trà, Trầm Diệp và Phượng Cửu ngồi đối diện với nhau. Phượng Cửu đưa tay qua bàn trà, nắm lấy tay của Trầm Diệp, đôi mắt dịu dàng chứa chan tình cảm, đang khẽ nói gì đó.
Lúc này đầu óc của Trà Trà vô cùng rối loạn, thấy Tức Trạch đã tiến lại gần vài bước, cũng tiến thêm vài bước theo sau, bèn nghe thấy giọng nói của điện hạ nhà mình lọt vào tai: “Tức Trạch là một người tốt, có thể mấy chữ ‘vui chơi qua đường’ mà ban nãy dùng không được chính xác cho lắm, nhưng lời vừa rồi của huynh khiến ta rất lo lắng, ta và chàng ta quả thực chỉ là chút tình nghĩa giúp đỡ lẫn nhau, ta có thể thề với trời đất rằng, giữa ta và chàng ta tuyệt đối không có gì cả, trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng không thể có được, huynh có tin ta không?”.
Trà Trà không kịp cân nhắc xem những câu nói đó của Phượng Cửu có ý nghĩa như thế nào, chỉ nghe giọng nói dịu dàng ủy mị này của nàng xương cốt đã giòn tan quá nửa. Vô tình hắt hơi một cái, khi nghiêng đầu chợt nhìn thấy sắc mặt của Tức Trạch hơi sững người lại, khuôn mặt của thần quân trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng đến nỗi giống như băng tuyết đã đông cứng mấy nghìn năm vậy.
Trà Trà sợ sệt quay đầu lại, thấy hai người ban nãy còn đang cúi đầu thì thầm bên bàn trà giờ đã quay ra nhìn bọn họ, một người lạnh lùng, một người kinh ngạc, chắc là đều bị kinh động bởi tiếng hắt hơi ban nãy của nàng nên mới phát hiện ra sự có mặt của bọn họ.
Trà Trà đưa mắt liếc nhìn, bàn tay của điện hạ vẫn đặt lên tay Trầm Diệp, ánh mắt của điện hạ dù kinh ngạc nhưng tình cảm dịu dàng ban nãy vẫn chưa thu lại hết, vẫn còn dập dềnh trong cặp đồng tử long lanh. Hơn nữa, hôm nay điện hạ toàn thân màu đỏ, ngồi bên cạnh Trầm Diệp trong bộ xiêm y màu trắng[1'>, trông như một cặp trời sinh, vô cùng tương xứng.
[1'> Đoạn này nguyên gốc là Tức Trạch nhưng có lẽ Trầm Diệp thì đúng hơn.
Ánh mắt của Tức Trạch chăm chú nhìn bọn họ trong giây lát, nàng chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện này trên khuôn mặt của thần quân, nhưng rốt cuộc đó là biểu hiện gì, nàng cũng không nói rõ được. Thần quân tiến lên phía trước một bước, lại dừng lại, nhìn hai người đang ngồi yên lặng thêm giây lát, không nói gì cả, quay người bước đi. Nàng còn nhớ trước đây bóng dáng của thần quân luôn rất uy nghi, cho dù có chuyện lớn tày trời thì bước chân của ngài cũng vẫn chậm rãi từ tốn, luôn rất có phong độ, lúc này không hiểu sao lại có chút vội vàng như vậy.
Trà Trà đứng ngây người tại chỗ, cảm thấy lúc này không tiện đi theo. Nàng nghe thấy Trầm Diệp nói với chủ nhân của mình vẻ sâu xa: “Nếu giữa hai người không có gì, tại sao chàng ta lại bỏ đi?”.
Nàng nghe thấy chủ nhân ân cần nhưng hàm hồ nói: “À, giữa ta và Tức Trạch quả thực không có chuyện gì, huynh không cần đem việc đó ra thăm dò ta, có thể chàng ta cảm thấy đã làm phiền chúng ta uống trà ngắm cảnh nên mới đi thôi. Hay là huynh cảm thấy khi uống trà phải đông người mới vui? Nếu huynh thích vui vẻ hơn một chút thì ta sẽ gọi chàng ta quay lại”.
Trà Trà nhìn bóng dáng của thần quân hơi sững lại một chút, trong giây lát nàng có cảm giác liệu có phải thần quân sắp nổi cáu. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng thần quân đã biến mất trong tầm mắt của họ. Trà Trà nhớ lại hình bóng của thần quân, cảm thấy thần quân quả không hổ danh là thần quân, dù chỉ là bóng phía sau lưng nhưng cũng như cây ngọc trước gió, nhưng có lẽ gió hơi mạnh, khiến cây ngọc kia có phần tiêu điều. Trong lòng Trà Trà bỗng nhen lên cảm giác thương cảm.
Phượng Cửu bần thần nhìn ngắm cơn mưa xối xả như dội từ Thiên Hà xuống bên ngoài cửa sổ.
Chuyện trên bãi cỏ vào buổi chiều, nàng khâm phục bản thân mình có thể giương mắt nhìn