
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327883
Bình chọn: 9.5.00/10/788 lượt.
u khẽ rùng mình, lục tìm phía đầu giường một hồi, tìm ra một chiếc vỏ trai, mở nắp ra, luồng ánh sáng dịu nhẹ lập tức bao trùm khắp căn phòng. Lúc bấy giờ Phượng Cửu mới nhìn thấy khắp người Tức Trạch giống như vừa ngâm nước, ngay cả lớp chăn đệm dưới người chàng cũng đều bị nước ngấm ướt sũng.
Phượng Cửu sững người lại, Trà Trà tính toán như thần.
Nàng đưa tay nắm lấy ngón tay lạnh tới tím tái của Tức Trạch, giống như đang nắm phải một cục tuyết.
Phượng Cửu nghiến răng nói: “Mưa lớn như vậy, ngài không biết trú mưa sao, hoặc tạo ra một tiên chưởng để tránh mưa, ngài cũng không làm nổi ư?”.
Tức Trạch nhắm mắt lại gà gật nói: “Ta đang mải suy nghĩ, không để ý trời mưa”.
Phượng Cửu bước qua người chàng.
Tức Trạch nắm lấy tay nàng, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Sao phải vội vã ra ngoài né tránh hiềm nghi thế, bộ dạng của ta đã như thế này rồi, liệu có thể làm gì nàng chứ?”.
Phượng Cửu vùng vẫy.
Tức Trạch nói: “Ta sẽ không làm gì nàng đâu, ta váng đầu, nàng ở lại với ta một lát”.
Gân xanh nổi lên trên trán của Phượng Cửu: “Tránh hiềm nghi cái gì, ở lại với ngài một lát gì chứ, dầm mưa suốt năm, sáu canh giờ, ngài có thể không váng đầu được sao, ta đi chuẩn bị bồn tắm cho ngài ngâm mình một lát, ngài còn cử động được thì mau cởi y phục ra, quấn chăn lại, nếu không cử động được thì cứ ở đó đợi ta, đừng cử động”.
Tức Trạch nói: “Ta không nhúc nhích được nữa”.
Phượng Cửu xắn tay áo vừa chuẩn bị bồn tắm bên ngoài tấm bình phong vừa nói: “Vậy thì ngài hãy mặc nguyên quần áo mà ngâm nước”.
Tức Trạch yên lặng hồi lâu, nói: “Ta lại có thể cử động được rồi”.
Lợi ích của việc có pháp thuật chính là ở điểm này, dù nửa đêm khuya khoắt khi đám đầy tớ nô bộc đều đã ngủ say cũng có thể biến ra một chậu nước tắm nghi ngút khói. Phượng Cửu đưa tay nhúng vào nước hồi lâu để thử độ nóng xem có phù hợp không, lại dùng bình phong quây kín bồn tắm lại, bê một chiếc ghế nhỏ ra cửa, ngồi quay lưng lại rồi mới gọi Tức Trạch ra tắm.
Nghe thấy một loạt tiếng động lạch cạch phía sau lưng, Phượng Cửu nghi ngờ rằng liệu có phải Tức Trạch đã va phải bàn ghế, nhưng lúc này ngộ nhỡ chàng ta đã cởi quần áo… Nàng cố gắng kiềm chế ham muốn quay đầu lại để quan tâm tới chàng, cho tới khi phía sau tấm bình phong vang lên tiếng nước chảy. Lúc bấy giờ mới xách ghế ngồi lại gần tấm bình phong, đề phòng Tức Trạch cần tới sự giúp đỡ của nàng.
Vì tộc Tỷ Dực Điểu bản thân là một loài chim, không thích thêu hoa văn hình chim chóc trang trí trên bình phong, mấy tấm bình phong ghép lại trước mặt kia được dệt bằng tơ lụa, trên đó thêu hoa sen tám lá thanh tịnh. Nhưng lúc này hơi nước nghi ngút bốc lên từ phía sau tấm bình phong, những bông sen tám lá như chìm trong sương mờ, trông lại có chút yêu kiều mê hoặc.
Phượng Cửu tự cấu vào đùi mình, liền nghe thấy giọng nói của Tức Trạch vang lên phía sau bình phong: “Khi ta đi dạo, đã nghĩ tới bức thư mà nàng viết cho ta”.
Phượng Cửu không hiểu, nói: “Bức thư nào?”.
Tiếng nước chảy phía sau tấm bình phong tạm dừng, Tức Trạch nói: “Nàng nói nàng mượn danh nghĩa của ta để cứu Trầm Diệp trên Linh Sơ đài, bởi vì nàng cảm thấy chàng ta có tình cảm sâu sắc với Quất Nặc và rất nghĩa khí, khiến nàng rất cảm động”.
Phượng Cửu cuối cùng cũng nhớ ra bức thư liên quan tới Trầm Diệp mà nàng đã gửi cho Tức Trạch cùng gói kẹo hồ ly, đại khái đã viết vài câu hào nhoáng, nhưng thực ra nàng đã quên mất nội dung cụ thể trong bức thư, cũng không biết Tức Trạch bỗng nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì, chỉ ậm ừ nói: “À, đúng là có chuyện như vậy”.
Tức Trạch nói: “Ban đầu ta đã tin, vì ta cảm thấy rằng, nàng sẽ không lừa dối ta”.
Trái tim của Phượng Cửu trong giây lát như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, chàng nói như vậy, lẽ nào chàng đã biết được mình không phải A Lan Nhược, hơn nữa còn biết được mình đã câu kết với Mạch thiếu gia để làm điều gì sao? Mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Tức Trạch nói tiếp: “Hóa ra vì nàng thích hắn ta nên mới cứu hắn ta”. Giọng nói trầm thấp của chàng ẩn trong làn hơi nước, nghe không rõ ràng lắm, Phượng Cửu chợt thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chàng có ý đó. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, nàng nhẹ nhõm tiếp lời: “Quả thực ta không lừa dối ngài, ngài đã suy nghĩ quá nhiều rồi”. Nhưng vì trái tim đang treo ngược của nàng bỗng được giải tỏa, trong giọng nói khó tránh mang vẻ vui mừng, lọt vào tai Tức Trạch, lại thành dường như chỉ cần chàng nhắc tới tên của Trầm Diệp đã có thể khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Lại là một khoảng yên lặng khó nói.
Tức Trạch chậm rãi nói: “Nàng bắt đầu thích hắn ta từ khi nào?”. Không đợi nàng trả lời, lại nói: “Bởi vì hắn ta đã cứu nàng thoát khỏi lồng Cửu Khúc còn ta lại không tới cứu ư? Nàng muốn tìm một người có thể tới cứu nàng mỗi khi nàng gặp nguy hiểm, nàng cảm thấy hắn ta mới chính là người đó, đúng không?”.
Phượng Cửu liền thấy tỉnh táo, trước đó Tức Trạch luôn miệng nói hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bạn tâm giao, đây là những lời mà một người bạn tâm giao nên nói ư? Hơn nữa, nàng muốn tìm một người như thế nào, nàng nhớ rằng những lời này mới chỉ nói qua với Mạc