Snack's 1967
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327813

Bình chọn: 9.5.00/10/781 lượt.

h thiếu gia, sao lúc này ai cũng biết được mẫu người mà nàng muốn tìm kiếm?

Kẻ ương bướng kia lại có dấu hiệu muốn mở miệng. Nàng đắc ý hắng giọng, cố ý khích cho Tức Trạch nói rõ ra, đáp: “Ngài là bạn tâm giao của ta mà, khi ta gặp nguy hiểm, ngài quả thực không nhất thiết phải là người tới đầu tiên, ngài xem, ngài và Trầm Diệp đâu giống nhau”.

Nàng đang chờ đợi một câu nói từ tận đáy lòng của Tức Trạch, phía sau tấm bình phong lại mãi không có động tĩnh gì. Nàng chờ đợi khá lâu, sự yên lặng phía sau tấm bình phong rất không bình thường, ngay cả tiếng nước chảy cũng không có. Phượng Cửu giật mình, lúc này chàng đang bị chóng mặt, chắc không bị ngất trong nước đấy chứ.

Không để ý tới việc Tức Trạch hiện giờ đã thoát y, nàng bước vội qua tấm bình phong. Vì ban nãy nàng đã cho thêm các loại thảo dược như gừng khô và cỏ thấu cốt có tác dụng giải hàn, nước tắm bị thảo dược làm cho đục ngàu, không thấy bóng dáng của Tức Trạch đâu.

Phượng Cửu cất giọng gọi hai tiếng, không có tiếng trả lời. Nàng run rẩy bước hai bước tới bên thùng nước, nàng không buồn vén tay áo lên, thò tay vào trong nước, chạm phải một vật cứng, vừa lôi vừa kéo nhấc lên. Tức Trạch ngoi lên khỏi mặt nước, một nửa người lộ ra trên mặt nước, một cánh tay đang bị nàng túm chặt, một bàn tay đang vén mái tóc dài ướt sũng, cau mày nhìn nàng. Dưới ánh sáng dịu dàng của viên minh châu, những giọt nước lung linh lay động trên làn da trần của chàng, ánh mắt của Phượng Cửu di chuyển từ xương quai xanh, lên cổ, rồi lên mặt chàng, cố gắng kìm nén sắc hồng sắp lan trên mặt, giả bộ điềm tĩnh nói: “Làm ta giật mình, ngài nằm dưới nước làm gì vậy?”.

Tức Trạch lạnh nhạt nói: “Suy nghĩ, nàng ồn ào quá”.

Bàn tay đang níu lấy cánh tay chàng của Phượng Cửu khẽ cứng đơ, ban nãy nàng còn chắc chắn rằng chàng có tình cảm với nàng, giờ đây chàng nói câu đó, nàng lại không dám chắc chàng rốt cuộc có ý hay không có ý với nàng nữa, hoặc có thể mấy ngày gần đây thực ra nàng đã tự mình đa tình, hành tung của Tức Trạch mặc dù cổ quái, nhưng thực ra chàng lại không hề có ý đó đối với mình? Vì Tiểu Yến tráng sĩ – quân sư tình yêu của nàng hiện không có ở đây, không thể kịp thời giải thích cho nàng hiểu, nàng cảm thấy mông lung trong giây lát, ngượng ngùng buông tay của chàng ra, nói: “Ờ, vậy ngài hãy tiếp tục suy nghĩ đi, ngâm xong rồi thì mặc quần áo và trở về sương phòng phía Đông nhé, ta tới đó trước chuẩn bị giường chiếu cho ngài”.

Nàng quay người định bước đi, cánh tay trần lại bị Tức Trạch nắm chặt, giọng nói khàn đục kìm nén vang lên từ phía sau lưng: “Trầm Diệp có điểm gì tốt hơn ta?”.

Phượng Cửu đứng sững tại chỗ, nếu chàng không chê nàng ồn ào, nàng sẽ cảm thấy chắc là chàng đang ghen, nhưng lúc này, lại không hiểu nổi nữa. Nếu xét về ý nghĩa trên mặt chữ của vấn đề này… nàng suy nghĩ trong giây lát, thành thật nói: “Về điều này, ta chưa từng so sánh”.

Nàng chưa từng có suy nghĩ gì khác với Trầm Diệp, đương nhiên sẽ không so sánh chàng ta với Tức Trạch. Nhưng đối với Tức Trạch, câu nói này rõ ràng có nghĩa là nàng một lòng chung tình đối với Trầm Diệp, không thèm so sánh Trầm Diệp với những người khác. Bầu không khí trong phòng nhất thời lại vô cùng tĩnh mịch, giữa những tiếng thở vẫn có thể nghe được tiếng gió ngoài cửa sổ. Phượng Cửu cảm thấy không hiểu sao cổ họng lại có chút nghèn nghẹn, nàng giật tay ra.

Bỗng nhiên, nàng bị kéo giật xuống, nàng đứng không vững, trượt chân ngã nhào, nước trong bồn tắm bắn tung tóe. Hương thơm của các loại dược thảo chống cảm hàn phảng phất trước đầu mũi, làn nước ấm thấm ướt chiếc váy dài của nàng, lớp vải sa mỏng ở cánh tay ướt sũng, dính chặt lên làn da trắng ngần. Phượng Cửu khẽ cử động, kinh ngạc phát hiện ra mình đang ngồi trên đùi của Tức Trạch. Khuôn mặt của Tức Trạch gần trong gang tấc.

Một mỹ nam tử, mái tóc dài ướt sũng, khuôn mặt còn đẫm nước, thường ngày ăn vận kín đáo đến nỗi hận một nỗi muốn quấn kín mít cả yết hầu, lúc này lại để lộ nửa thân trần trên mặt nước, trong cặp đồng tử màu tối dường như đang ấp ủ một cơn mưa bão, nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh.

Khuôn mặt của Phượng Cửu đỏ ửng như quả cà chua, ngồi yên trên đùi chàng, không dám nhúc nhích. Đến nước này, nàng quả thực không theo kịp, không biết chàng có ý gì.

Bàn tay còn lại của Tức Trạch vuốt ve khuôn mặt nàng, hạ thấp giọng nói: “Trầm Diệp biết nói lời hay ý đẹp khiến nàng vui lòng? Nói nàng xinh đẹp, tính cách tốt, lại giỏi giang?”. Chàng dừng lại một chút, đăm đăm nhìn vào mắt nàng: “Những lời hay ý đẹp mà nàng muốn nghe đó ta chưa từng nói, cũng không thể nói được. Nhưng ta đối với nàng như thế nào, lẽ nào nàng lại không nhận ra sao?”.

Phượng Cửu khẽ “à” một tiếng, một lát sau lại lên giọng “á” thêm một tiếng nữa.

Từ “à” phía trước, là phản ứng qua loa lấy lệ sau khi nghe chàng nói nhưng đầu óc rối mù chẳng hiểu gì cả, còn từ “á” phía sau, là suy nghĩ một lát, loại trừ tất cả mọi khả năng, cuối cùng đã hiểu rõ chàng đang nói gì, lại bị giật mình kinh sợ.

Quanh đi quẩn lại, chàng quả nhiên vẫn có ý đó mà.

Phượng Cửu cố gắng kìm nén sự