XtGem Forum catalog
Tàn bạo khốc nương tử

Tàn bạo khốc nương tử

Tác giả: Thượng quan sở sở

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322263

Bình chọn: 8.5.00/10/226 lượt.

mất tăm mất dạng. Phương Chấn Hiên giận đến mức không thể kiềm chế được, mắng Phương Hãn một trận.

“Tại sao nàng lại bỏ đi? Để lại cho ta một giấc mộng? Tại sao phải đi chứ? Ta không cầu gì hơn, chỉ muốn được làm bạn bên cạnh nàng. Hắn rõ ràng không tốt với nàng, tại sao nàng còn nhớ tới hắn?” Thái độ của Bạch Mạn Điệp đối với hắn thật sự rất kém, hắn tại sao còn nhớ tới nàng? Hắn uống rất nhiều rượu, nửa tỉnh nửa say, trên mặt đất chỗ nào cũng chất đầy bình rượu.

“Thật sự thích ả đến vậy?” Trong đêm tối, một bóng đen hắt lên trên cửa. Từ vóc người có thể nhìn ra, đây là một nữ tử rất xinh đẹp.

“Vô phương cứu chữa.” Phương Chấn Hiên mơ hồ trả lời.

“Ngươi chưa từng nghĩ tới người thích ngươi sao?”

“Thích ta thì thế nào? Ta vẫn chỉ thích một mình nàng.”

“Không còn chỗ trống nào sao?”

“Không có.”

Âm thanh của cái bóng kia bỗng dưng kích động, “Ả rốt cuộc có chỗ nào tốt, tại sao ngươi đối với ả thì một lòng một dạ, còn đối với ta lại thế này?”

“Nàng trong mắt ta là độc nhất vô nhị, còn ngươi cái gì cũng không có.”

“Ta kém ả chỗ nào?”

“Hai người căn bản không thể so sánh.”

“Luận diện mạo, luận gia thế, ta có chỗ nào thua ả?”

“Chí ít nàng sẽ không vì chiếm được một người nam nhân mà dùng tới xuân dược, chí ít nàng sẽ không đuổi theo một nam nhân không thương nàng khắp nơi. Chí ít, nàng không đê tiện như ngươi. Từ ngày ngươi hạ xuân dược với ta, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không làm được, chỉ cần nhìn thấy ngươi, lòng ta chỉ nảy sinh ác cảm. Ta biết ngươi yêu ta, thế nhưng ý niệm chiếm hữu của ngươi quá lớn, tình yêu của ngươi, ta nhận không nổi.” “Ngươi…vì ả, cái gì cũng nguyện ý làm sao?”

“Đương nhiên.”

Cái bóng kia hừ lạnh một cái, tiêu thất trong màn đêm. Phương Chấn Hiên, ngươi phải trả giá cho những gì ngươi nói.

Ngày mười lăm đã đến, khi bầu trời vẫn còn chưa tối hẳn, nàng đã dùng tiền thỉnh khách điếm chưởng quỹ đóng toàn bộ cửa sổ lại, đem binh khí có thể đả thương người khác toàn bộ dọn sạch, sau cùng là đem nàng cột ở trên giường. Ban đầu chưởng quỹ chết sống cũng không chịu làm, sợ nàng gặp chuyện gì bất trách. Nàng phải diện đủ mọi lí do, cuối cùng trưởng quỹ cùng làm theo yêu cầu của nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng một mình vượt qua đêm trăng tròn. Trước đây luôn có Đông Phương Vũ ở bên cạnh nàng, không biết bây giờ hắn thế nào? Công việc có thuận lợi hay không, có bị thương hay không?

Bạch Mạn Điệp tay chân đều bị cố định ở đầu giường, trình ra một bộ dáng hình chữ “đại” (2), nhìn thập phần cổ quái.

(2) Chữ “đại” đây: 大

Nàng tự mình nhìn lại bản thân lúc này, không khỏi cười khổ. Nàng rốt cuộc còn chịu quái bệnh này dằn vặt bao lâu? Nàng là một thiếu nữ tử, cũng có ngày sẽ chịu không nổi dằn vặt này. Lúc nào thì đủ ba mươi ba tháng? Nàng có phải sẽ giống như Thủy Mẫu Đơn cùng Thủy Phù Dung? Suốt đời sống nhờ vào máu người khác? Đông Phương Vũ sẽ đối xử với nàng thế nào? Nàng làm sao đối mặt với những người bị nàng thương tổn?

Nàng không hối hận đã vứt bỏ mọi thứ ở hiện đại để đổi lấy thân thể ở cổ đại này. Nàng không phải chỉ có một mình, nàng có Đông Phương Vũ, có Diệp Lăng Tương, có Thủy Tịch Linh, có Lãnh Tuyệt Cuồng, Quân Tùy Phong, thậm chí có Đoạn Tiêu. Bọn họ đều sẽ giúp nàng, đều là trụ cột tinh thần cho nàng.

Nàng rời khỏi ba ngày, không biết Phương Chấn Hiên kia thế nào? Có đi tìm nàng hay không? Ai, nàng có vô tình thương tổn ai đều là thiên ý trêu người a.

Lúc còn ở hiện đại, không có nam nhân nào theo đuổi, đến khi xuyên tới cổ đại, lại gặp phải hai vị kim quy tế (3) luận diện mạo có diện mạo, luận tiền có tiền. Có đôi khi, quá hấp dẫn cũng chẳng phải là chuyện gì tốt. May mà nàng chỉ có hai người theo đuổi, nếu có tới mấy người, nàng chách chắn còn đau đầu hơn. Trước đây xem tiểu thuyết thấy nữ chính xuyên không có tới n nam nhân, thật không biết nữ chính kia đã xử lý vấn đề tình cảm như thế nào. Nàng thực sự rất ngốc, chỉ có hai nam nhân đã khiến nàng đầu óc choáng váng cả rồi.

(3) Kim quy tế: chú rùa vàng.

Bệnh của nàng dường như không có phát tác, quên đi, đề phòng nửa đêm phát bệnh, trước tiên cứ cột lại đã. Nàng đã từng có hiện tượng nửa đêm phát bệnh, tốt nhất nên cẩn thận một chút.

Bạch Mạn Điệp nằm ở trên giường, miên man suy nghĩ. Đột nhiên, đôi mắt nửa nhắm nửa mở đang buồn ngủ kia đột nhiên mở to ra. Ngoài cửa có người? Hơn nữa còn là cao thủ? Rốt cuộc là ai? Là thù hay bạn?

Một âm thanh lạnh như băng vang đến bên tai nàng, “Rốt cuộc cũng lọt vào tay ta.” Là nữ nhân, giọng còn rất êm tai nữa.

“Ai?” Người nọ không xông vào, thế nhưng nàng cảm giác được nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống.

“Ngươi đoán xem?” Người kia mang theo tiếu ý.

Bạch Mạn Điệp trong lòng vô cùng bất an, nàng cố gắng tự trấn tĩnh mình, “Có bản lĩnh ra đây đấu với ta một trận.”

“Còn có thể là ai nữa?” Người nọ nói, truyền đến một loạt tiếng kim loại va chạm vào nhau, tiếp đó là âm thanh ổ khóa rơi xuống mặt đất.

Một mỹ nhân thướt tha tuyệt thế chậm rãi tiến vào, ánh nến mờ ảo, chiếu vào khuôn mặt mỹ nhân, khiến khuôn mặt băng lãnh càng thêm xinh đẹp.

“Là ngươi?” Bạch Mạ