80s toys - Atari. I still have
Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211231

Bình chọn: 7.5.00/10/1123 lượt.

hãi nghĩ rằng:

– Nó đã đóng cửa rồi, nếu nó hỏi việc trong nhà, ta nói không thông chắc là lậu sự, không ngõ mà chạy ra, sao cho khỏi bị bắt! Phải kiếm điều nói nhác nó nữa, gạt cho mở cửa thì dễ ra . Nghĩ rồi thưa rằng:

– Ðại vương ôi, nó còn nói một điều quá lắm!

Chúa yêu hỏi:

– Nó còn nói giống gì nữa?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

– Nó hăm bắt Ðại vương mà lột da, bắt Nhị Ðại vương mà đục xương, bắt Tam đại vương rút gân. Nếu chúng ta đóng cửa mà không ra, thì nó biến làm con lằn xanh, chun kẹt cửa mà bay vào, chắc bắt trụm chúng ta, ngõ đâu mà chạy?

Chúa yêu nói:

– Anh em chúng ta phải coi cho kỹ, cái động mình thuở nay chẳng có lằn xanh, nếu thấy con lằn xanh nào thấp thoáng đến đây, thì nó là Tôn Hành Giả biến hóa ra đó?

Tôn Hành Giả nghe dặn cười thầm, liền đứng dạng ra, nhổ một sợi lông hóa ra con lằn xanh, bay đáp vào mặt chúa động.

Chúa yêu hoảng hồn nói rằng:

– Anh em ôi, không xong rồi, cái mình mới nói chuyện đó, nó đà vô động rồi .

Yêu lớn yêu nhỏ đều thất kinh, đứa thì lấy cào cỏ, đứa thì quơ chỗi, áp đập con lằn xanh.

Tôn Hành Giả nín không đặng, liền cười ré lên. Pháp giả hình chẳng nên cười quá, nếu như cười ngất thì hiện nguyên hình. Bởi Tôn Hành Giả cười vang, nên hiện ra mặt khỉ! Con chúa yêu thứ ba ngó thấy, nhảy chụp một cái mà nói lớn rằng:

– Ðại ca ôi, thiếu chút nữa mình mắc kế nó rồi, cái thằng báo tin, không phải là Tiểu tuần phong, ấy là Tôn Hành Giả; chắc nó đón giết Tiểu tuần phong, giả hình vào nói gạt ta đó!

Nói rồi kêu tiểu yêu đem dây trói mèo Hành Giả lại. Vén quần áo mà coi, thiệt là khỉ đột. Nguyên Hành Giả có phép biến hóa bảy mươi hai cách, nếu biến ra cầm thú cỏ cây thì nguyên hình đổi, chớ như biến hình người thì biến nội cái mặt mà thôi, cả mình biến không đặng.

Khi ấy chúa yêu xem rồi nói lớn rằng:

– Thiệt là quả nó đó!

Nói rồi bèn bảo tiểu yêu đem rượu ra mà thưởng Tam Ðại vương.

Chúa yêu mừng rỡ nói rằng:

– Ðã bắt đặng Tôn Hành Giả, thì Ðường Tăng chắc là đồ ăn của chúng ta .

Con yêu thứ ba nói:

– Khoan uống rượu đã! Tôn Hành Giả nó có phép độn, sợ nó trốn bây giờ .

Nói rồi bảo tiểu yêu khiêng cái ve lớn lớn ra, đặng đựng Tôn Hành Giả.

Ba mươi sáu đứa tiểu yêu vào phía trong khiêng ve lớn ra.

Cái ve ấy không lớn gì lắm, bề cao có hai thước tư mộc, làm sao tới ba mươi sáu người khiêng. Bởi bình ấy chưa hai khí âm dương, đựng mười vật báu, tám quẻ và hai mươi bốn tiết khí, phải đủ cho ba mươi sáu người đúng số thiên cang thì khiêng mới nổi.

Khi ấy lũ tiểu yêu khiêng ve lớn ra, liền để xuống đất. Chúa yêu thứ ba giở nắp ve ra, nắm cổ Tôn Hành Giả, bảo tiểu yêu mở dây, và lột hết y phục, rồi đưa ngay miệng ve, hơi linh rút Hành Giả vào trong; chúa yêu lấy nắp đậy lại rồi lấy đồ bao nút ve lại, mới đi uống rượu với nhau, và nói rằng:

– Con khỉ nay đã vào trong bửu bình của ta, hết kể đi Tây Phương nữa!

Yêu lớn yêu nhỏ đều cười hỉ hả, đồng đi uống rượu ăn mừng.

Nói về Tôn Hành Giả từ bị chúa yêu đưa ngay miệng ve, bị hơi bửu bối hút vào, nên rút hình nhỏ lại.

Tôn Hành Giả ngồi chong ngóc trong ve, giây phút nghe hơi mát, liền cười ngất nói rằng:

– Yêu tinh nói mộng mà thôi, chớ không phải sự thiệt! Vậy mà nó khoe vang rằng: Bỏ người vào ve này, một giờ ba khắc thì tiêu ra huyết! Té ra mát mẻ quá, dầu ở bảy tám năm cũng chẳng hề chi!

Bởi Tôn Hành Giả không rõ căn do cái ve ấy, nếu đựng ai vào đó, cứ việc làm thinh, thì một năm cũng mát; hễ nghe có tiếng nói thì lửa nó cháy rần rần.

Tôn Hành Giả nói chưa dứt lời, ngó thấy lửa cháy đầy ve, may nhờ có phép hay, ngồi chính giữa bắt ấn tị hỏa đọc chú lăm dăm, nên lửa cháy không đặng.

Chịu tới nửa giờ, bốn mươi con rắn ở xung quanh bò ra mà cắn!

Tôn Hành Giả chụp con nào bứt hai con nấy, và ngoai và rứt một hồi bốn mươi con rắn đứt ra tám chục khúc.

Giây phút có ba con rồng lửa bò ra, vấn cùng mình Tôn Hành Giả, thiệt khó chịu lắm!

Hoảng hồn liền nói rằng:

– Giống chi còn dễ trị chớ ba con rồng lửa thiệt khôn đương nếu nó vấn một hồi, hơi lửa vào trái tim thì phải khốn! Chi bằng mình hóa hình cao, mà tung ra cho rảnh .

Nói rồi liền bắt ấn niệm chú, báo dài dài, liền cao hơn mấy trượng. Chẳng ngờ cái ve ấy dính theo mình, cũng cao nhồng như vậy.

Tôn Hành Giả liền mọp xuống hóa nhỏ, cái ve nó cũng nhỏ theo.

Tôn Hành Giả không biết tính làm sao nghe dưới chơn đau nhức quá, liền rờ cẳng đã cháy queo, nóng nảy quá nói rằng:

– Không xong, không xong!

Lúc ấy nín không đặng liền rơi lụy nói rằng:

– Thầy ơi! Năm ấy con nhờ ơn Bồ Tát cứu khỏi tai nạn, khuyên bảo tu hành, tôi chịu ngàn cay muôn đắng với thầy, trông đi tới Tây Phương cho thành chánh quả, nào hay ngày nay vào ve này mà bỏ mạng, tưởng lại ngày trước ta làm tội nghiệt, nên bây giờ phải chịu tai nàn!

Ðương lúc thảm thiết sảng sốt sực nhớ lại năm trước tại núi Bàn xà, Bồ Tát có cho ta ba cái lông cứu mạng, lúc này sao chẳng lấy mà dùng. Liền nhổ ba cái lông phía sau ót, một sợi biến làm mũi khoan, một sợi biến làm cần khoan, một sợi biến làm dây khoan, ráng sức bình sinh khoan sột sột một hồi, cái ve thủng đít.

Tôn Hành Giả thấy hơi