
Thập Vạn Đại Sơn Vương
Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327313
Bình chọn: 8.5.00/10/731 lượt.
ọng đi ngựa tới, theo sau là gã đàn ông vừa giờ, có vẻ hầu cận. Hai thiếu nữ cũng đưa mắt nhìn những con ngựa buộc trước quán, như quan sát thứ chi, rồi mới ném cương cho người đàn ông, vào quán. Mươi phút sau, đã thấy hai người theo tửu bảo lên thang lầu, ngồi vào bàn đối diện Đại Sơn Vương ngay cửa sổ bên.
Tới lúc tửu bảo đem trà nước lên, một nàng nâng ly uống, viên tướng mới mới giật mình vì thấy bàn tay có buộc băng thương che bằng chiếc khăn thêu cầm tay.
– Cô gái đêm qua!
Hai thiếu nữ ấy có vẻ đẹp sắc sảo, mắt liếc như dao cau, nhìn qua cũng biết là người có bản lĩnh khác thường. Chợt người đàn ông theo hầu từ dưới lên, cúi đầu nói nhỏ điều gì, chỉ thấy hai hai cô gái cùng nhìn cả xuống đường. Đại Sơn Vương cũng kín đáo ngó theo, chân mày thoáng hơi cau lại, vì dưới đường, Phượng Kiều đang đi ngựa tới, theo sau có Hai Cao. Bên kia bàn, hai cô gái cùng đưa mắt cho tên hầu cận. Gã đàn ông vội rút luôn xuống phòng dưới, đã thấy Phượng Kiều, Hai Cao bước lên. Phượng Kiều đứng lại mấy khắc ngoài khung cửa, đưa mắt nhìn khắp phòng ăn, đoạn nhanh nhẹn tìm bàn trống, ngồi lơ đãng, dáng buồn buồn như mải nghĩ chuyện đâu đâu. Còn Hai Cao vẫn đứng thủ lễ, nữ chủ mời mãi, sau mới kéo ghế ngồi ghé Vào.
Ăn uống qua loa mấy cái bánh, Phượng Kiều cùng Hai Cao lại xuống lầu, đi ngay. Đằng bàn kia, hai cô gái lạ cũng lập tức xuống theo. Chờ cho mấy người ra hẳn đường, Đại Sơn Vương mới lững thững ra sau.
Nhìn theo, thấy Phượng Kiều, Hai Cao vẫn lững thững đi trước còn hai cô gái lạ và gã đàn ông cưỡi ngựa theo sau cách chừng vài chục bước. Thấy cô gái lạ trở về nẻo trước, rồi lại đảo mắt nhìn quanh, Đại Sơn Vương thấy khác lạ, biết ngay bọn này định theo bắt Phượng Kiều, chàng liền xé ngay mảnh giấy nhỏ viết vội mấy chữ, đoạn nhân thấy có đám thổ dân từ ngoài đi vào, chàng liền cho ngựa chạy kiệu băm vượt qua bọn gái lạ, tiến thẳng tới bên Phượng Kiều, kín đáo phóng luôn mộl lưỡi dao nhỏ vào mép yên trước. Viên tướng núi ném nhanh gọn đến nỗi Hai Cao đi bên Phượng Kiều cũng chỉ thoáng thấy một vệt loáng bay như tia nắng sớm, qua chỗ nữ chủ, còn bọn gái lạ đi dưới tuyệt không hay.
Bọn lạ đã thúc ngựa tiến lên theo hình cánh quạt. hai người đàn ông bỏ đường, vòng chặn lối. Còn cặp gái lạ phi lên, cùng lúc rút súng ra chĩa vào Phượng Kiều, Hai Cao:
– Đứng im! Ta theo đã lâu rồi!
Phượng Kiều, Hai Cao vẫn tế ngựa thẳng về hướng trang trại.
Cặp gái lạ vừa vọt theo được mấy chục thước, chợt Phượng Kiều quay phắt đầu ngựa, cất tiếng cười khanh khách. Hai cô gái lạ giật mình nhìn quanh chột dạ, định dừng ngựa, nhưng không kịp nữa. Từ khắp bụi cây lùm cỏ, những ngọn súng đã từ từ nhô lên, chia quanh mình bọn lạ, rồi từng bụi lá xanh di động, xiết mau.
– Biết điều đứng im tất cả! Quân đâu! Trói chúng lại cho ta!
Biết đã sa cơ, bọn con gái buộc băng tay đành thúc thủ, buông thõng tay cương. Nhưng một gã đàn ông đi ngoài cùng đã vùng thúc ngựa xé vây chạy mất.
– Bắt lấy tên kia.
Hai Cao vừa kịp quát lên, thì hắn đã đánh ngựa ngoắt sau bụi rậm nhanh như biến, tránh luôn được hàng loạt đạn bắn vãi theo.
Nấp gần đấy, Đại Sơn Vương không bỏ lỡ cơ hội, liền băng mình về chỗ buộc ngựa, vừa nhảy phóc lên chỉ thấy hút hắn khá xa. Rạp trên bờm, viên tướng núi vỗ Hắc Phong Câu đuổi theo, chỉ chớp mắt, con ngựa báu đã tới sát ngựa trước. Gã đàn ông thấy có kẻ đuổi gấp tới gần, liền quài tay lại định nã súng, nhưng đã bị bắn tung vũ khí, còn đang kinh sợ, Hắc Phong Câu đã tới kề bên. Tướng Thập Vại Đại Sơn Vương nhảy bay sang ôm ghì lấy kẻ lạ, lộn xuống đất. Người đàn ông lạ chưa kịp phản ứng đã bị tướng núi thọc ngay vào huyệt, bủn rủn cả chân tay.
Đại Sơn Vương vừa buông hắn ra, đã nghe tiếng vó ngựa rầm rập phía sau, biết quân Trần Tắc đã tới, liền chém luôn vào đầu cho hắn xỉu đi, đoạn vác xác nhảy lên Hắc Phong Câu bắt theo cả ngựa lạ đánh chạy vào rừng. Lát sau, chàng dừng bên suối giải huyệt cho kẻ lạ, đoạn ấn đầu xuống nước cho tỉnh hẳn. Kéo lên đặt hắn ngồi dựa lưng vào gốc cây cổ thụ, Đại Sơn Vương đứng tựa thân cây trước mặt lạnh lùng chờ đợi. Mười khắc sau, tự nhiên hắn mở choàng mắt ra ngơ ngác ngó quanh. Như sực nhớ tới việc vừa qua hắn vùng lên chạy. Nhưng Đại Sơn Vương đã nhảy tới nắm vai hắn ấn xuống giọng khô khan:
– Hãy bình tĩnh ngồi yên, ta có điều muốn hỏi. Kẻ lạ đưa mắt gườm gườm nhìn Hồng Lĩnh mấy khắc, đoạn lắc đầu, cười gằn:
– Vô ích! Đã bắt được ta, cứ giết đi! Đừng hòng ta khai!
Giọng nói cương quyết của kẻ lạ khiến lại Sơn Vương biết ngay hắn là tay lợi hại không vừa, chàng toan giơ tay thọc huyệt cho hắn mất ý chí luôn, nhưng chợt thôi ngay, chăm chú nhìn từ mặt cho tới chân hắn, óc tướng lạc thảo loé lên một mưu định vô cùng táo bạo.
Rút trong mình ra một sợi dây thừng nhỏ, chàng trói chặt kẻ lạ, đoạn ghé vai xốc phăng hắn lên, vỗ luôn cặp cương ngựa, và tiến thẳng đến chân núi đá gần đấy. Đảo mắt quan sát một lượt, chàng hướng vào chân núi, hú lên mấy tiếng khô cằn. Tiếng hú đập vào chân núi, vang truyền, lập tức phía tả có tiếng hú dội lại. Biết chắc chỗ đó có hang khuất, Đại Sơn Vương lập t