Snack's 1967
Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327250

Bình chọn: 9.5.00/10/725 lượt.

ột thứ buồng kho, ngoài có hai tên quân canh ngồi lẫn vào bóng tối. Cạnh chiếc bàn có để mấy thứ lặt vặt. Võ Long rón rén bước vào. Ánh đèn dầu vàng vọt hắt vào phòng trong, soi mờ mờ hai hình thù đàn bà nằm trên phản, bất động. Từ chỗ Võ Long nấp tới cặp quân canh, còn cách đến hai thước, không thể tiến sát hơn nữa. Võ móc túi lấy đồng xu ném về phía sau lưng tên còn thức. Hắn vừa giật mình quay nhìn lại thì Võ đã lao ra, ghì chặt lấy, còn mọt tay thì phạt luôn vào gáy. Tên lính ngủ gật choàng tỉnh, chưa kịp cử động đã bị chụp liền. Chùm chìa khoá bất ngờ rơi mạnh xuống nền gạch, khiến phía trong, hai người đàn bà cùng lúc ngồi phắt dậy nhìn cả ra. Đúng lúc Võ Long buông hai tên quân canh vừa bị ngất xỉu cúi nhìn chùm chìa khóa, đứng phắt lên trước ánh đèn.

– Võ đầu lĩnh!

Người đàn ông lẳng lặng tiến đến bên cửa, nhanh nhẹn tra chìa vào ổ khoá, mở cửa bước vào, mở tung xích chân cho cặp thiếu nữ, nhanh giọng:

– Nhị cô nương! Thoát mau thôi! Còn thằng Tư đâu?

– Cắn lưỡi chết rồi!

Như cặp hùm cái sổ cũi, hai người đàn bà tung mình ra khỏi bục gỗ, theo Võ lao ra khỏi phòng giam.

– Cẩn thận, có người vào!

Vừa nói, Võ vừa giúi vào tay mỗi nàng một khẩu súng lục, kéo ẩn cả vào bóng tối bên cửa ngoài. Cánh cửa khép hờ kêu kèn kẹt. Một bóng người theo hơi gió vụt vào, dừng ngay trước mặt bọn Võ Long.

Bóng lạ đứng nhìn sững vào trong, mắt long lanh dưới ánh đèn dầu.

– Nguyệt Tú.

Thiếu nữ bước vào thềm, ngó quanh cảnh trống rỗng, bực bội, thất vọng, quay ra ngay. Nấp bên cửa, thình lình cô gái vung tay định đánh mạnh báng súng xuống đầu Nguyệt Tú. Võ Long nhanh mắt nắm vội lấy cánh tay nàng. Chờ cho Nguyệt Tú ra hẳn, Võ mới buông tay, điềm nhiên:

– Không nên khua động! Trại này có nhiều tay súng! Phải thoát mau!

Cả ba lách ra ngoài, vọt vào hoa viên tối. Võ Long dẫn hai cô gái thẳng ra dậu, nhưng một nàng đã nắm lại:

– Võ đầu lĩnh! Cơ hội thuận lợi, ta phải bắt Phượng Kiều. Đầu lĩnh nghĩ sao?

Người đàn ông nhìn quanh như suy tính lợi hại, đoạn khẻ gật gù:

– Trại im lặng, giờ này có lẽ cô nàng đã đi nằm. Cơ hội thuận lắm! Chỉ ngại có kẻ… nào phá đám. Nhưng ai bắt được? Nhị cô hay Tam cô?

Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, đoạn Nhị cô – cô gái bị thương tay đêm trước – cười bảo Võ Long:

– Con bé xinh đẹp lợi hại đó xin để phần đầu lĩnh! May ra bắt trị được nó!

Người đàn ông cười lạnh lùng, đoạn lẳng lặng bước vụt đi, thoáng cái đã mất dạng về căn nhà chính giữa. Không đầy mười phút sau đã thấy bóng đàn ông xuất hiện trong phòng Phượng Kiều. Màn the đã buông kín. Trong phòng, cô gái họ Trần vừa vừa chợp mắt. Võ Long tiến đến bên giường nhẹ nhàng giơ tay vén màn nhìn vào. Khuôn mặt hoa lồ lộ dưới vùng ánh sáng dịu xanh, dáng hình thanh tú của mỹ nhân nổi bật trên nền đệm trắng… Chàng chép miệng – Tội nghiệp! Lại một phen gian hiểm. Nhưng không theo chân hùm sao vào được hang dữ Tây Phàn!

Nhị cô, Tam cô ở sau lùm cây rậm chạy ra:

– Phượng Kiều đó sao? Chà không ngờ Võ đầu lĩnh tài đến thế!

Nháy mắt đã bắt được cô gái tinh quái này! Thật không ngờ?

– Phải, thật không ngờ!

Nhị cô vừa buông lời khen, thình lình có tiếng người nhắc lại trong bóng tối tiếp theo một chuỗi cười khanh khách. Cả ba giật mình, còn đang ngơ ngác nhìn quanh, đã thấy một thiếu nữ từ trên cao nhảy vụt xuống, nghiêm giọng:

– Để bọc đó lại cho ta! Giơ cả tay lên!

Ngọn súng chĩa thẳng vào ba người trong đêm mờ, hiện ra khuôn mặt cô gái thác Cầu Mây. Thấy địch thủ chỉ có một mình, Nhị Cô cười nhạt:

– Việc riêng của chúng ta, can dự chi tới Cầu Mây! Biết điều hãy lui ra!

Lời vừa dứt, đã nghe tiếng động sau lưng, cả ba ngoảnh lại đã thấy một bóng đàn ông sừng sững khoanh tay, trong vùng mờ tối.

– Để bọc đó lại! Và giơ cả tay lên! Kháng cự uổng mạng.

Võ Long nghe giọng nói, bật kêu khẽ:

– Khách Giang Hồ!

Người đàn ông lạnh lùng:

– Phải chính ta! Mấy phen lùng kiếm. Giờ mới gặp bọn ngươi đây!

Bọn Võ Long bị chặn hai phía chưa biết tính sao, chợt nghe vút một cái, từ trên cao một ngọn roi đánh xuống, quấn ngay lấy ngọn súng trên tay Nguyệt Tú giật bắn đi. Nhanh như cắt, cùng lúc Nhị cô, Tam cô lao phăng vào thiếu nữ Cầu Mây, đồng thời Võ Long cũng ôm bọc lộn nhào xuống mặt cỏ, lăn tới chỗ Khách Giang Hồ. Bị phản ứng bất ngờ, viên thủ lĩnh Cầu Mây không dám lảy cò, vì họ Võ khôn ngoan đã ẩn kín sau cái “bọc quí”.

Thủ lĩnh Cầu Mây vừa cất mình nhảy vọt lên thì Võ Long cũng đã đứng phắt dậy, phục luôn sau một thân cây. Không ngờ định thủ lại thiện nghệ đến thế, Khách Giang Hồ cả giận giắt luôn súng vào mình, định xông tới, đã nghe liền mấy phát súng nổ vang rền, cùng tiếng quát lanh lảnh. Cả hai bên còn đang ngơ ngác, chợt lại nghe tiếng quát tiếp ngay gần đấy:

– Khách Giang Hồ! Nguyệt Tú! Coi ta bắn bay khăn bịt đầu này!

Lời vừa dứt, làn đạn cứ nhè anh em thủ lĩnh Cầu Mây xối tới, khiến cả hai phải lăn mình ẩn vội. Biết kẻ bí mật ám trợ mình, Võ Long lập tức ôm bọc cùng hai cô gái băng mình ra dậu. Khách Giang Hồ, Nguyệt Tú bị ngọn súng vô hình bắn kìm chân, không sao bám sát được bọn Võ Long. Lại thêm bọn Hai Cao đã vùng thức, vác