Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327263

Bình chọn: 9.00/10/726 lượt.

ức dắt ngựa vác kẻ lạ, xăm xăm vạch cành lá tiến thẳng tới. Quả nhiên ngang chân núi, có miệng hang đen ngòm nbư cái nong ẩn sau bụi rậm trong mờ tối.

Bước vào thấy lòng hang khá rộng, viên tướng núi cả mừng liền ném kẻ lạ xuống, mắt nhìn thấy ánh sáng trắng lờ màu nước biển, chàng bèn lần “sắc” lấy ra một cặp hồng lạp, thắp soi khắp lòng hang, vào sâu thêm mấy chục bước thấy đã tới lòng hang, chàng mới trở ra, đặt kẻ lạ ngồi dựa vách đá, và cắm hai ngọn nến trước mặt hắn.

Kẻ lạ vẫn đưa mắt tò mò nhìn Đại Sơn Vương. Tướng núi từ từ quỳ một chân xuống nền hang, đối diện hắn. Soạt một cái, một lưỡi dao lá liễu sắc như nước đã nằm gọn trong tay. Kẻ lạ thoáng rùng mình. Dưới vùng ánh sáng đỏ khè chập chờn, khuôn mặt tướng núi vụt trở nên dữ tợn lạ lùng, cặp mắt chòng chọc nhìn kẻ lạ, nhu muốn soi mói tận chiều sâu tư tưởng hắn. Kẻ lạ mím chặt miệng, thu hết sức lực nhìn lại, như sẵn sàng nhận mọi nỗi gớm ghê. Nhưng chỉ được mươi giây, hắn đã chớp vội hàng mi, bàng hoàng, vì cặp mắt Đại Sơn Vương đã thành hai tia lửa nóng bỏng dị kỳ như đang đốt cháy hết sinh lực trong mình hắn. Tự nhiên, thân thể hắn rung lên bần bật, cố gắng chống đỡ vẫn cảm rõ mình đang rơi vào một thế giới dị kỳ, hắn vừa há miệng định thét lên, thì Đại Sơn Vương đã từ từ đưa mũi dao khoa trước mặt hắn rồi bịt tai hắn, một giọng nói trầm trầm chợt nổi lên đều đều mơ hồ như tiếng nói từ một thế giới xa xôi vừa theo ngọn gió hanh lùa về:

– Ý chí, ngươi hãy lắng xuống chiều sâu cho linh hồn lâng lâng sống với những hình ảnh trong tiềm thức. Hãy kể ta nghe tất cả những gì chứa dựng trong trí nhớ ngươi, cuộc đời kỷ niệm, thói quen, bệnh tật… kể ta nghe những việc đang làm…

Tiếng nói nhỏ dần, nhỏ dần như ngấm vào lòng đá, mơ hồ. Đại Sơn Vương vẫn khoa nhẹ tay dao, thình lình cắm phập ngay xuống đất, hai bàn tay bắt chặt vào nhau, cặp mắt lóe lên như bốc cháy.

– Bắt đầu kể từ ngàỵ..

… Cho tới khi rừng sâu biên giới về chiều phía chân núi đá khẽ vang lên những tiếng vó câu dồn dập, một bóng đàn ông cưỡi trên lưng con Hắc Phong Câu vọt đi dưới ánh nắng hoe vàng.

Kẻ Lạ.

Tế ngựa lên một ngọn đồi, kẻ lạ dừng cương, nhìn về phía xa, nhếch nụ cười bí ẩn.

– Đại Sơn Vương! Ngươi hãy nằm yên trong hang tối để Vô đầu lĩnh này đi giải cứu Nhị Nương.

Hắn đứng mãi trên đồi, chờ cho ánh nắng tắt hẳn, bóng tối bôi nhọ đường mòn, mới đánh ngựa về khu trại Phượng Kiều. Võ Long đảo một vòng trại rộng, đoạn lộn lại phía cổng tiền, leo lên ngọn cây rậm đu mình chuyển cành rũ, ngồi đợi. Phía dãy nhà chính giữa nhà ngang, vẫn le lói ánh đèn. Một lúc lâu mới thoáng thấy bóng người cầm súng qua lại. Áp vào má nhìn ngược lên, thấy một bóng người lực lưỡng xách súng từ đầu mái nhà kia đi tới, hình như cũng định xuống sân thượng.

– Chà! Cô nàng tinh quái lắm! Cho quân canh cả trên cao! Suýt nữạ..

Võ Long vừa nghĩ vừa lựa địa thế, lập tức tuột xuống sân trước như con thạch sùng. Gã quân canh vừa đu xuống đã bị hai gọng kìm thép ghì chặt, không tiếng động, rồi ném tên đó vào góc sân. Võ Long nhanh nhẹn chuyền hết thành tường này tới thành tường kia, tiến đến chỗ có ánh đèn le lói. Nhìn qua khung cửa sổ trông thấy Phượng Kiều thỉnh thoảng lại cau màu liễu như có gì buồn bực. Chợt nàng ngẩng đầu ngó ra phía cửa hông. Một người đàn ông cao lớn bước vào, cúi đầu chào kính cẩn, đoạn tiến đến gần nữ chủ.

– Hai Cao! Có gì lạ không?

– Thưa không. Hình như chúng đã ngủ, vì tôi vừa đi tuần qua nhìn vào thấy nằm yên lắm.

Người thuộc hạ đăm đăm ngó nữ chủ, đoạn thấp giọng thêm:

– Chúng gan lắm! Cô Ba ! Nhất định không hé răng, dọa nạt mấy cũng vậy. Chỉ có cực hình mới xong!

Phượng Kiều nhíu mày ngẫm nghĩ mấy khắc, đoạn bảo thuộc hạ:

– Thôi được! Để sớm mai tôi sẽ liệu tra hỏi cho ra chỗ chúng giam cụ. Tôi đã có cách. Giờ cứ cho canh giữ cẩn thận! Với bọn này, dùng đến tra khảo cũng không hơn gì, vả lại tôị..

Nàng ngừng lại, chép miệng.

– Tôi thấỵ.. tàn nhẫn thế nào ấy! Dầu sao họ cũng là… đàn bà…

Hai Cao lẳng lặng chào, lui ra rồi cùng một người nữa, chiếu đèn bấm loang loáng, tiến thẳng xuống dãy nhà ngang. Biết được chỗ giam hai thiếu nữ, Võ Long lập lức lần ngay tới. Hai Cao vào căn nhà ngói, một lúc quay lên phía nhà trên. Võ Long liền men bóng đêm lần tới, tìm cách đột nhập, chàng chợt giật mình áp lưng vào góc tường tối. Một bóng thanh thanh thình lình vọt qua trước mặt, dừng lại cách Võ chỉ chừng vài bước, nhìn quanh như tìm kiếm gì, mặt hướng về phía dãy chính giữa, nghĩ ngợi, đoạn băng mình về phía, lướt qua chỗ Võ Long ẩn. Ánh sao thưa nhạt cũng đủ soi mời khuôn mặt lạ.

– Nguyệt Tú? Quái! Em gái thủ lĩnh Cầu Mây cũng tới đây làm gì?

Võ trông theo, hết sức ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Nguyệt Tú, đầu óc Võ đảo lộn nhiều ý nghĩ phức tạp. Khẽ tặc lưỡi một cái. Võ men sát tới cạnh tên quân, nhặt viên sỏi ném nhẹ vào bụi cây gần đấy. Trong nháy mắt, tên quân đã bị điểm huyệt, đặt dựa lưng ngồi ngay bên cửa, để Võ Long điềm nhiên lách vào. Phòng mờ tối. Từ trong cũng có ánh đèn hắt ra, định thần mới rõ phía cuối đó là một căn buồng hẹp, có song sắt như m