Thất tịch không mưa

Thất tịch không mưa

Tác giả: Lâu Vũ Tình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323445

Bình chọn: 8.5.00/10/344 lượt.

ng chồng lên nhau, xinh xắn tinh xảo, phát ra ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt dưới ánh trăng.

[Dây đồng tâm.

Vốn dĩ định tặng em năm sinh nhật thứ 15 đó, không đáng bao nhiêu tiền, biết rõ sẽ không có cơ hội tặng nhưng vẫn tiếc không nỡ vứt, luôn giữ tới ngày hôm nay.

Bây giờ, anh đưa nó cho em, coi như là kỷ niệm.

'>Dây đồng tâm, dây đồng tâm, vĩnh viễn kết nối một lòng.

Anh đối với cô trước nay đều không phải vẻ vô tình mà bề ngoài thể hiện, thời gian anh yêu cô còn sớm, lâu hơn cả cô tưởng tượng.

Cô dựa vào anh, dây đồng tâm sát trên ngực, anh và cô, trái tim cùng đập.

[Rất đáng tiếc, cây này không phải là cây khế, bây giờ em rất muốn ăn khế.

'> Cô khẽ lẩm bẩm, muốn nhớ lại tình cảm thuần khiết vô lo năm đó –[Bây giờ chúng ta đi mua.

'> Anh đứng thẳng người, ngay sau đó định kéo cô.

[Không cần đâu!'> Cô vội vàng kéo anh lại.

[Em tùy tiện nói thôi, bây giờ chẳng phải mùa khế, hơn nữa cũng muộn thế này rồi, không đúng lúc.

'>Thẩm Hàn Vũ trầm mặc.

Một quả khế nhỏ khiến anh hiểu ra vị của tình yêu, nhưng cũng như cô nói, tình yêu của họ không đúng lúc.

Thân phận không đúng, cách thức không đúng, địa điểm không đúng, thời điểm yêu cũng không đúng.

Vì vậy, họ mãi mãi chỉ có thể nếm được vị chua chua chát chát, khó mà nuốt xuống họng.

Cô nắm chặt dây chuyền bạc trước ngực.

[Anh sẽ sống rất hạnh phúc chứ?'>Anh quay đầu nhìn, không thể trả lời cô.

[Chị Tâm Bình rất yêu anh, em tin có chị ấy bên cạnh, anh nhất định có thể sống rất tốt.

Quá khứ, sai đã sai rồi, chúng ta hãy quên nó đi, mỗi người tự bắt đầu lại, được không?'>[… Em quên được không?'>[Uhm! Nhất định có thể.

'> Thực sự sợ không thể thuyết phục được anh, cô cố gắng gật đầu thật mạnh, lại gật đầu nữa.

[Đủ rồi!'> Anh nâng mặt cô, hướng lên đôi mắt lấp lánh nước.

[Đồng ý với em, anh nhất định phải sống thật vui vẻ, rất hạnh phúc, cho cả phần của em, nhất định phải hạnh phúc, như vậy trái tim em mới có thể hoàn toàn chấm dứt hy vọng….

'>[Cả phần của em? Vậy còn em?'>[Em cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của em, anh đừng lo lắng cho en.

'> Cô cố gắng nén sự đau khổ xuống, nói những lời dối lòng.

[Là Quang Ngạn à?'>[Có thể.

Em không thể phủ nhận, anh ấy hết lòng với em, trừ anh ra, chỉ có anh ấy đối với em là tốt nhất.

'>[Em có thể yêu cậu ấy như yêu anh, trao cho cậu ấy tất cả tình cảm như đối với anh không?'>[Em sẽ! Anh cũng phải làm như vậy mới được, chị Tâm Bình xứng đáng.

'>Anh nhắm mắt, tự ép gật đầu.

Anh không có tư cách chống lại điều gì, đây là kết cục tốt nhất rồi.

[Vũ……'> Cô đau lòng, vuốt nhẹ gương mặt bi thương của anh, anh không muốn suy nghĩ, ôm chặt cô vào lòng, tuyệt vọng hôn cô.

Đây là lần cuối cùng anh buông thả tình cảm bản thân, ôm hôn trong sự giao hòa lẫn nhau của nước mắt, đồng thời nếm được đôi môi nóng, giọt nước mắt mằn mặn của anh và cô.

Sau này, trong cuộc sống không còn có cô, anh mãi mãi ghi nhớ đêm nay, có một người con gái, cùng anh có nụ hôn khắc cốt ghi tâm nhất cả đời này.

Không thể nói cho cô biết, cho dù cả đời này anh có bao nhiêu người con gái, tình yêu sâu sắc nhất trong tim anh là cô, đồng thời, cũng là người anh mãi mãi không thể có trong kiếp này.

Anh buông tay, không phải sợ hủy hoại cuộc đời mình mà vì muốn bảo vệ cuộc đời cô, cô vẫn còn có khả năng vô hạn, có rất nhiều đàn ông chờ đợi để yêu cô, cô sẽ tìm thấy người tốt hơn, thích hợp hơn, anh sẽ mãi mãi đặt cô trong tim, mãi không quên cả đời này, anh từng yêu sâu sắc một người con gái.

Như vậy đủ rồi, anh không hối tiếc, chí ít lúc này, cô vẫn yêu anh.

Cô không biết đêm tân hôn anh mất tích, cả đêm không về, sau này sẽ giải thích thế nào với chị Tâm Bình, hoặc chẳng giải thích gì, cho dù anh làm gì, chị Tâm Bình cũng luôn châm chước cho anh.

Nhưng, cô thấy trong mắt, cô là vật cản giữa họ, cho dù chị Tâm Bình không nói gì, lặng lẽ bao dung.

Cô đều rõ hơn ai hết, chỉ cần còn còn ở đây một ngày, họ mãi mãi không thể có cuộc sống vợ chồng bình thường.

Thế là, khi bắt đầu học kỳ mới, cô nói với Thẩm Hàn Vũ, cô muốn ở trong ký túc xá của trường.

[Sống trong nhà tốt thế, vì sao phải chuyển vào ký túc xá của trường? Ra ngoài rất bất tiện.

'>[Em ở nhà, anh càng không tiện đấy ư?'> Cô chớp chớp mắt, cười nhẹ như có ý.

[Hiệu quả cách âm trong nhà không tốt, sau khi em chuyển ra ngoài, thì không cần khiến chị dâu [tiêu âm'> nữa.

'>Thẩm Hàn Vũ đứng im, nhíu mày.

[Đừng có trưng ra khuôn mặt tươi cười với anh, anh không phải không hiểu em.

'> Cười giả tạo thế kia, cô đang lừa ai chứ?Cô bỏ nụ cười gượng ép, thở dài.

[Nếu không anh muốn em thế nào? Ở đây, đối với em thực sự tốt hơn không? Đáp án anh rất rõ! Sớm muộn gì cũng phải buông tay để em đi, bây giờ anh còn cố chấp gì nữa?'>[Anh ……'> Anh không trả lời được.

[Em sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu điều anh lo lắng là câu này.

'> Cô bổ sung thêm một câu.

[Nhất định phải như vậy ư?'> Có thể cắt đứt thì cái gì cũng đều đã cắt đứt rồi, anh chỉ muốn thấy cô, biết cô sống tốt hay không mà thôi, đến như vậy cũng không thể ư?[Nếu anh thực sự muốn tốt cho em thì để em đi, được không?'>Thấy anh ưu tư khôn


Old school Easter eggs.