
g Phụng đáp:
– Song thân vãn bối bị hại, huynh trưởng bị trọng thương. Chỉ có một mình vãn bối được an lành.
Quan Tây hỏi:
– Bây giờ chỉ còn mình cô nương thì cô nương tính sao đây?
Quân Trung Phụng đáp:
– Phương trời mờ mịt. Vãn bối cũng chưa biết đi về đâu?
Quan Tây trầm ngâm một chút rồi hỏi:
– Hồi sinh tiền lệnh tôn có mấy vị lão hữu rất thân mật phải không?
Quân Trung Phụng đáp:
– Gia phụ ẩn cư ở đây rất ít người qua lại.
Quan Trung cũng hỏi theo:
– Có điều lão chưa rỏ xin cô nương chỉ giáo.
Quân Trung Phụng hỏi lại:
– Tiền bối có điều chi dạy bảo?
Quan Trung đáp:
– Theo chỗ điều tra của anh em lão phu thì tên hung thủ kia thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, bao giờ nhổ cỏ cũng nhổ cả rể, thường khi giết sạch, cả con gà con chó cũng không tha mà sao gả lại để cô nương không hạ thủ?
Lão nói câu này đầy vẻ nghi hoặc.
Quân Trung Phụng tựa hồ không ngờ lão hỏi câu này một cách đột ngột. Trong lúc thảng thốt nàng không biết trả lời thế nào cho phải, chỉ ngần ngừ đáp:
– Gã đã hứa với gia phụ là không giết vãn bối.
Quan Trung cười ha hả nói:
– Cô nương càng nói càng hồ đồ. Giả tỷ cô bảo năn nỉ gã, hoặc giả gã động lòng trắc ẩn mà tha thứ cho thì còn có lý. Nếu bảo rằng lệnh tôn năn nỉ gã mà được gã tha mạng cho cô nương thì thực chẳng thể nào tin được.
Quân Trung Phụng chưa am hiểu những vụ gian trá trên chốn giang hồ, nàng không nghe biết đây là thanh âm của người ngoài quan ải. Nàng chau mày đáp:
– Sự thực là như vậy. Hai vị không tin thì vãn bối cũng chẳng biết làm thế nào được.
Quan Trung quay lại nói khẽ với Quan Tây mấy câu rồi lớn tiếng:
– Cô nương có phải là con gái của Quân Thiên Phụng hay không? Bọn lão phu thực chẳng có cách nào chứng minh. Nhưng đây còn một người tàn phế và hung thủ lại để cô nương sống sót thật khiến cho người ta khó tin lắm!
Quân Trung Phụng nhíu cặp mày liễu hỏi lại:
– Hai vị tiền bối nói vậy là có dụng tâm gì khiến cho vãn bối không hiểu được.
Quan Trung đáp:
– Chỗ dụng tâm của bọn lão phu giản dị lắm. Lão phu chỉ muốn chứng thực cô nương có phải là con gái của Quân Thiên Phụng hay không mà thôi.
Quân Trung Phụng đáp:
– Vãn bối nói vậy mà hai vị không tin thì biết làm thế nào để chứng minh bây giờ?
Quan Trung nói:
– Bọn lão phu không hiểu cô nương nhưng còn người quen biết. Có điều lão phu phiền cô nương đi theo đến chỗ có người chứng minh lai lịch đó.
Quân Trung Phụng hỏi lại:
– Di hài gia phụ chưa được an táng, huynh trưởng lại bị trọng thương chỉ còn thoi thớp. Vãn bối bỏ đây đi thế nào được?
Quan Trung chau mày hỏi:
– Bây giờ bọn lão phu giúp giùm cô nương an táng lệnh tôn cùng lệnh đường thì cô nương tính thế nào?
Quân Trung Phụng trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại:
– Hai vị định đưa vãn bối đi gặp ai?
Quan Tây đáp:
– Một người cố hữu của lệnh tôn.
Quân Trung Phụng nói:
– Ðể vãn bối thương lượng với người nhà một chút.
Quan Trung sửng sốt:
– Sao? Trong nhà này ngoài cô nương còn có người sống nữa ư?
Quân Trung Phụng đáp:
– À! Ðây là một vị tỷ tỷ của vãn bối.
Quan Trung ngạc nhiên hỏi:
– Thế ra lệnh tôn có hai con gái ư?
Quân Trung Phụng đáp:
– Không phải! Ðây là một vị tỷ tỷ khác họ.
Nàng chưa dứt lời thì Quyên Nhi đã từ bên ngoài thủng thẳng đi tới. Thị cất tiếng hỏi:
– Tiểu nữ đây mà! Hai vị còn có ý chưa vừa lòng chăng?
Quan Trung đảo mắt nhìn ra thấy Quyên Nhi ăn mặc ra kiểu nha hoàn, song nhan sắc tuyệt đẹp, đẹp hơn Quân Trung Phụng rất nhiều. Có điều mắt cô lộ sát khí thành ra cái đẹp của cô khiến người ta có cảm giác lạnh như băng sương.
Quan Tây cười khanh khách hỏi:
– Cô nương cũng là người sống sót dưới kiếm của hung thủ áo trắng ư?
Quyên Nhi nhím cặp lông mày xinh đẹp hỏi lại:
– Phải thế thì sao?
Quan Trung đột nhiên quay sang nhìn Quân Trung Phụng nói:
– Cô nương nói dối mỗi lúc một lòi đuôi.
Quân Trung Phụng nói:
– Vãn bối nói câu nào cũng đều thực hết, làm gì có chuyện dối trá?
Quyên Nhi nói tiếp:
– Nếu là những lời giả dối thì đã không để nhiều chỗ sơ hở như vậy.
Quan Trung đột nhiên vươn tay phải ra nhằm chụp vào huyệt mạch cổ tay bên hữu Quyên Nhi.
Quyên Nhi né mình tránh khỏi rồi hỏi bằng một giọng nghiêm khắc:
– Lão muốn chết chăng?
Quan Trung chụp không trúng cổ tay Quyên Nhi, lão biết ngay bản lãnh đối phương không phải tầm thường, sửng sốt hỏi:
– Cô là người thế nào trong nhà họ Quân?
Quyên Nhi xẵng giọng đáp:
– Hai vị có đui mắt đâu mà không nhìn ra tiểu nữ là một tên nha đầu?
Quân Trung Phụng khẽ buông tiếng thở dài hỏi:
– Tỷ tỷ ơi! Vụ này là thế nào đây?
Quyên Nhi đáp:
– Giản dị lắm! Bọn họ chịu lời ủy thác của người ta đến đây viện trợ nhưng chậm mất ba ngày.
Họ thấy cô nương chưa chết sanh lòng nghi hoặc, nhưng ngoài ra họ còn có mục đích gì nữa thì khó mà đoán được.
Quan Tây nói:
– Ðúng thế! Bọn lão phu theo dõi hung thủ áo trắng. Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm đều bị tru diệt cả nhà chỉ có một mình Quân gia ra ngoài lệ đó thì làm sao mà khỏi nghi ngờ được?
Quyên Nhi hỏi lại:
– Theo ý hai vị bây giờ nên thế nào?
Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi đáp:
– Có một điều trọng yếu là bọ