XtGem Forum catalog
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324850

Bình chọn: 9.5.00/10/485 lượt.

ượng thừa mà còn vào ẩn thân nơi đây tất có nguyên nhân?

Quyên nhi tủm tỉm cười đáp:

– Tiểu thư quả là bậc thông minh. Tiểu tỳ gửi mình ở đây là có chuyện mưu đồ, nhưng trong nhà tiểu thư xảy ra điều bất hạnh, vậy ý nguyện kia chẳng nói tới làm chi nữa.

Quân Trung Phụng lại hỏi:

– Trời ơi ngày trước gia phụ ra vào chốn lục lâm chắc đã làm nên nhiều điều lầm lỗi đáng tiếc. Chẳng hay gia gia có chỗ nào làm thiệt hại đến tỷ tỷ không?

Quyên nhi lắc đầu đáp:

– Không có chuyện đó.

Quân Trung Phụng nói:

– Việc đã đến thế này, xin tỷ tỷ nói rỏ nội tình. Tiểu muội tự biết khó lòng giúp đỡ được tỷ tỷ điều chi, song cũng xin tận lực.

Quyên nhi nói:

– Thừa cơ lúc người ta đang ở trong tình trạng nguy nan để toại nguyện, tiểu tỳ không muốn làm.

Quân Trung Phụng nở một nụ cười chua chát nói:

– Hàn xá gặp cơn đại biến, tiểu muội cũng không ở đây lâu nữa. Chỉ còn chờ huynh trưởng khỏi vết thương và an táng cho song thân là tiểu muội cũng đi nơi khác.

Quyên nhi hỏi:

– Cô nương định đi đâu?

Quân Trung Phụng đáp:

– Phương trời mờ mịt, tiểu muội cũng chưa biết sẽ đi về phương nào. Có điều chắc chắn là không ở đây lâu nữa.

Quyên nhi lẳng lặng trầm tư.

Quân Trung Phụng lại nói tiếp:

– Khi ấy trang viện này cũng sẽ bỏ không. Nếu tỷ tỷ cho biết nội tình, tiểu muội há tiếc gì…

Nàng nói đến đây bổng dừng lại.

Quyên nhi thở dài nói:

– Cô nương nhất định hỏi rõ điều sợ nguyện, tiểu tỳ đành phải trình bài.

Quân Trung Phụng nói:

– Tiểu muội xin rửa tai để nghe đây.

Quyên nhi nói:

– Tiểu tỳ ở đây nửa năm, mãi đến hôm qua mới kiếm ra cái vật mưu đồ đã toan lấy đem đi tức khắc, nhưng nghĩ đến mối tình sâu đậm của phu nhân cùng tiểu thư, trong lòng rất nổi băn khoăn.

Ngờ đâu đêm nay tôn phủ xảy cuộc đại biến.

Quân Trung Phụng nói:

– Tỷ tỷ kiếm thấy vật gì? Nếu tỷ tỷ đã muốn, tiểu muội nhất định xin kính tặng. Bằng tỷ tỷ không muốn nói ra, tiểu muội cũng không miễn cưỡng. Trong hàn xá có vật chi mà tỷ tỷ muốn lấy xin tùy ý đem đi.

Quyên nhi nói:

– Như thế thì tiểu tỳ cũng chẳng an tâm.

Quân Trung Phụng thở dài:

– Hỡi ôi! Một gia đình êm ấm mà trong nháy mắt đã thành tan nát. Dù tiểu muội ngu dại, cũng thất đời là một số không. Thế thì còn tiếc thân ngoại chi vật làm gì? Xin tỷ tỷ cứ cho hay, tiểu muội nhất định kính tặng, hà tất tỷ tỷ phải băn khoăn.

Quyên nhi trầm ngâm một chút rồi hỏi:

– Tiểu thư đã dạy thế, tiểu tỳ xin nói thẳng. Trong phòng lệnh tôn có một bức “Lưu Hải Bí Thiền Ðồ”, tiểu thư đã biết chưa?

Quân Trung Phụng đáp:

– Tiểu muội ít khi được qua phòng gia phụ, nên không để ý.

Quyên nhi nói:

– Lưu Hải Bí Thiền Ðồ là bức tranh mà tiểu tỳ thường mơ ước. Nếu tiểu thư nhất định tặng cho, thì xin vào lấy đưa cho tiểu tỳ.

Quân Trung Phụng nói:

– Tỷ tỷ đã biết chỗ để họa đồ đó thì cứ việc vào mà lấy.

Quyên nhi vừa cất bước đi vừa nói:

– Tiểu tỳ mà không lấy bức đồ này thì rồi đây kẻ khác cũng lấy mất. Vậy tiểu tỳ xin tuân mệnh.

Quân Trung Phụng lớn tiếng nói:

– Tỷ tỷ hãy dừng bước!

Quyên nhi dừng bước quay lại hỏi:

– Tiểu thư có điều chi dạy bảo?

Quân Trung Phụng hỏi lại:

– Trong phòng gia phụ còn vật gì nữa không?

Quyên nhi đáp:

– Cái đó tiểu tỳ cũng không rõ.

Quân Trung Phụng nói:

– Xin tỷ tỷ đừng hiểu lầm. Ý tiểu muội muốn nói là trong phòng gia phụ còn vật gì mà tỷ tỷ ưa thì cứ tự tiện lấy hết đi. Hỡi ôi! Tiểu muội cô lậu chẳng hiểu gì mấy, để lại cũng bằng vô dụng.

Quyên nhi tủm tỉm cười đáp:

– Ða tạ cô nương!

Quyên nhi tiếp tục cất bước, trong lòng nhủ thầm:

– Con nha đầu này quả nhiên thông minh. Giá mình không cáo từ đã bỏ đi, ả cũng không hay biết vụ này. Bây giờ tuy ả không hiểu rõ nội tình nhưng cũng biết bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ là vật trân quí.

Quân Trung Phụng chú ý nhìn bóng sau lưng Quyên nhi cho tới lúc mất hút. Ðoạn nàng thiết lập một tòa lịnh đường sơ sài, rồi vào nhà lấy trăm lạng vàng, nàng buồn rầu nhìn Quân Phúc nói:

– Bọn chúng bỏ trốn hết rồi chỉ còn một mình lão đủ tỏ lão hết dạ trung thành với Quân gia.

Quân Phúc nói:

– Bổn phận lão nô là phải như vậy.

Quân Trung Phụng nở một nụ cười nhăn nhó nói:

– Nay lão gia cùng phu nhân đều tạ thế, ta không ở đây lâu nữa vậy tặng cho lão trăm lạng vàng để lão đem về nguyên quán an dưỡng tuổi già.

Quân Phúc nói:

– Tiểu thư cho nhiều quá, khi nào lão nô dám nhận.

Quân Trung Phụng giảng giải một hồi, Quân Phúc mới thọ lãnh, lão nói:

– Lão nô xin ở lại đây ít ngày, chờ tiểu thư an táng lão gia cùng phu nhân xong rồi sẽ ra đi.

Quân Trung Phụng gạt đi:

– Lão bất tất ở lại làm chi. Ta đã có nơi quàn di thể song thân. Vậy lão về sớm đi cũng được.

Quân Phúc sụp lạy trước quan tài ba lạy, đoạn từ tạ Quân Trung Phụng xong cất bước lên đường.

Quân Trung Phụng thắp hương nến, phục lạy trước quan tài, không sao nhẫn nại được nổi bi ai.

Nàng nghẹn ngào một lúc rồi buông tiếng khóc ròng.

Thiếu Kinh Nghiệm Khôn Phân Thù Bạn

Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, đột nhiên Quyên Nhi khẻ thở dài nói:

– Cô nương chẳng nên khóc lóc làm chi. Người chết rồi không thể sống lại được. Cô nương nên bớt nổi bi ai, bảo t