Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324942

Bình chọn: 8.00/10/494 lượt.

rọng thân thể là hơn.

Quân Trung Phụng lau nước mắc buồn rầu nói:

– Ða tạ tỷ tỷ có lời chỉ giáo.

Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi:

– Tỷ tỷ đã lấy được vật đó chưa?

Quyên Nhi hỏi lại:

– Phải chăng cô nương muốn hỏi bức họa Lưu Hải Bí Thiền Ðồ?

Quân Trung Phụng đáp:

– Tất cả thứ gì trong nhà này mà tỷ tỷ thích thì cứ lấy việc lấy đi.

Quyên Nhi nói:

– Cô nương đừng hiểu lầm Quyên Nhi nhân lúc người ta bị cháy nhà mình chỉ vào hôi của.

Quân Trung Phụng nói:

– Trời ơi! Tiểu muội chỉ còn chờ thương thế gia huynh đỡ một chút là lập tức lên đường, bỏ hết cả trang viện lớn lao cùng những đồ vật trong nhà, chỉ mang đi một ít đồ tế nhuyễn vàng bạc. Dĩ nhiên là những đồ cổ ngoạn và danh họa mà gia phụ tàng trữ đều bỏ lại hết.

Quyên Nhi nói:

– Bây giờ thế này vậy. Tiểu tỳ giúp cô nương thu xếp lại những bức danh họa và đồ cổ ngoạn mà lệnh tôn để lại lựa một ít đem đi.

Quân Trung Phụng nói:

– Xin đa tạ tỷ tỷ.

Quyên Nhi nói:

– Xem chừng thương thế của lệnh huynh nặng lắm, ít ra là sáu bảy ngày chưa thể đăng trình được. Tiểu tỳ không thể chờ cô nương để cùng đi một thể được.

Thị ngừng lại một chút rồi hỏi:

– Cô nương đã định đi đâu chưa?

Quân Trung Phụng lắc đâu đáp:

– Chưa. Dời khỏi đây một bước, tiểu muội thực không biết chỗ nào có thể yên thân được.

Quyên Nhi chau mày nói:

– Nếu vậy thì nguy hiểm quá! Thà là cứ ở lại trong tòa nhà này còn hơn. Võ công của cô nương tuy chưa phải là hạng nhất võ lâm, nhưng để đối phó với bọn võ sư hay giặc cỏ thì có thừa rồi.

Quân Trung Phụng nói:

– Tiểu muội không muốn ở lại nơi đầy cảnh đoạn trường này.

Quyên Nhi nói:

– Nếu vậy thì khó nhỉ…

Quân Trung Phụng đột nhiên ngó Quyên Nhi nói:

– Tiểu muội nhờ tỷ tỷ giúp cho trong lúc cấp bách này.

Quyên Nhi nói:

– Tiểu tỳ giúp cô nương thế nào được? Tiểu tỳ ở lại đây bảy ngày đã là quá rồi.

Quân Trung Phụng nói:

– Tiểu muội không dám yêu cầu tỷ tỷ như vậy.

Quyên Nhi hỏi:

– Tiểu tỳ không hiểu cô nương bảo giúp chuyện gì?

Quân Trung Phụng nói:

– Tỷ tỷ ở trong võ lâm đã lâu tất quen nhiều. Xin tỷ tỷ giới thiệu giùm tiểu muội một chỗ.

Quyên Nhi hỏi:

– Tiểu tỳ cũng không quen biết mấy đâu, biết giới thiệu cô nương với ai được.

Quân Trung Phụng toan quì gối xuống. Quyên Nhi vội vàng đỡ nàng dậy nói:

– Xin cô nương dậy đi! Chúng ta từ từ thương lượng xem sao.

Quân Trung Phụng nói:

– Xin tỷ tỷ nghĩ đến tình tiểu muội cô đơn, không nơi nương tựa mà giúp tiểu muội trong lúc hoang mang này.

Quyên Nhi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Cô nương muốn tìm nơi thế nào?

Quân Trung Phụng đáp:

– Tốt hơn hết là nơi thanh tĩnh, không có chuyện tranh chấp ngoài đời.

Quyên Nhi nói:

– Xin cô nương dậy đi để tiểu tỳ suy tính rồi sẽ phúc đáp được không?

Thị nghĩ thầm trong bụng:

– Con nha đầu đáo để lắm. Mình giới thiệu cho y một nơi nào là chuốc lấy sự phiền não. Ngày sau có chuyện đền ân trả oán tất chẳng khỏi liên quan đến mình.

Thị còn đang ngẫm nghĩ thì Quân Trung Phụng đáp:

– Tiểu muội ở chốn thâm khuê từ thuở nhỏ, ngoài tỷ tỷ ra chẳng còn một ai giúp đỡ.

Quyên Nhi khẻ thở dài nói:

– Cô nương phải tìm đến một chỗ chẳng những người ta cần tinh thông y dược mà còn phải có đủ năng lực để bảo vệ cho anh em cô nương được an toàn.

Thị trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:

– Ít ra nhân vật đó không sợ Thất Tuyệt Ma Kiếm của thiếu niên áo trắng mới được.

Quân Trung Phụng khẻ thở dài hỏi:

– Phải chăng tỷ tỷ trong lòng vẫn sợ mình bị lôi cuốn vào vòng ân oán thị phi?

Quyên Nhi đáp:

– Tiểu tỳ thì không sợ. Nhưng chẳng thể đem chuyện thị phi ơn oán này trút lên đầu người khác được…

Thị thở dài nói tiếp:

– Bây giờ ta làm thế này. Tiểu tỳ viết một phong thơ giới thiệu cô nương cầm đến cầu kiến.

Người ta xem thơ lượng tình, có chịu thu lưu hay không là tùy theo bước đường may rủi của cô nương.

Quân Trung Phụng nói:

– Ðược vậy tiểu muội cũng đã cảm kích vô cùng!

Quyên Nhi nói:

– Công việc đã quyết định như vậy, tưởng cô nương nên khoan tâm một chút, đừng ôm mối đau khổ suốt ngày cho hao tổn tinh thần.

Thời giờ thấm thoát. Chớp mắt đã hết hai ngày. Trong hai ngày này tuy Quân Trung Phụng đã ráng trấn tĩnh. Nhưng nàng là một thiếu nữ từ nhỏ ở chốn thâm khuê thì sao chịu đựng nổi cơn gia biến trọng đại này. Nàng bị héo hon gan ruột, thần trí mê man, may được Quyên Nhi chiếu cố cho mới đỡ phần nào và nàng đã dần dần trở lại cương quyết.

Quân Trung Phụng đi thẳng vào giường thấy Quân Trung Bình vẫn còn mê man.

Trong hai ngày chàng được Quyên Nhi hết lòng săn sóc đã có lúc hồi tỉnh lại được.

Bất thình lình một hồi đập cổng cấp bách vang lên.

Quân Trung Phụng cau mày, rút thanh đoản kiếm toan chạy ra ngoài thì thấy bóng người chuyển động, hai già hai trẻ theo nhau đi vào. Mấy người này cước bộ rất mau lẹ, từ cổng đi vào chớp mắt đã đến trước nhà đại sảnh.

Hai lão già đều mặc áo dài màu thanh thiên. Dưới cằm có những chòm râu dài bạc phơ. Trong tay đều cầm một thanh cương đao.

Hai người nhỏ tuổi đều vận võ phục màu đen và trạc tuổi vào khoảng trên dưới hai mươi. Hai gã này cũng tay cầm binh khí và lưng giắt đơn đao.

Quân Tr


Lamborghini Huracán LP 610-4 t