Polaroid
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325161

Bình chọn: 9.5.00/10/516 lượt.



Quan Tây vội ngắt lời:

– Cô nương đừng hiểu lầm lão phu, lão phu chỉ có ý nói cho cô nương hay mà thôi.

Quân Trung Phụng hỏi:

– Phải chăng lão tiền bối nói là tiên phụ đã đem châu báu giấu ở nơi khác?

Quan Tây cười mát đáp:

– Trên chốn giang hồ người ta đồn có đến nửa phần châu báu, ngọc khí, danh họa, cổ ngoạn của cả thế gian đã thành vật sở hữu của Hà Nhạc Ngũ Quái. Tuy lời đồn đó họ có thổi phòng lên cho to chuyện, nhưng cũng cho ta hay là năm vị thu thập được nhiều vô kể.

Quân Trung Phụng nghe lão bàn tới chuyện này, nàng không hiểu dụng tâm của lão ở chỗ nào, nên chỉ lẳng lặng chứ không nói xen vào. Có điều trong lòng nàng cảm thấy mình đi theo họ là một chuyện lầm to.

Bổng nghe Quan Tây lại nói tiếp:

– Anh em lão phu đi truy nã hung thủ nếu bắt sống được thì được đánh đổi lấy trăm hạt minh châu, vạn lạng hoàng kim. Còn giết chết hắn thì chỉ được phân nửa tức là 50 hạt minh châu và năm ngàn lạng vàng. Bọn lão phu có bốn người, tất cả các khoản chi phí về ăn ở mỗi ngày mất mười lạng vàng. Phi Hà Nhạc Ngũ Quái thì còn ai chịu nổi phí khoản lớn lao này nữa?

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Nói một cách khác, ai không đủ tiền như vậy thì mời làm sao được bọn huynh đệ sư đồ lão phu bốn người.

Quân Trung Phụng nói:

– Nếu tiên phụ quả có nhiều châu báu cổ ngoạn như lời lão tiền bối thì khi nào lão tiền bối giết được hung thủ áo trắng, riêng mình vãn bối đã xin tặng trăm hạt minh châu để đền công khó nhọc.

Quan Tây cười ha hả hỏi lại:

– Quan mỗ không giống như lệnh tôn cùng mấy vị nghĩa huynh nghĩa đệ của lão gia. Châu báu, cổ ngoạn, danh họa, ngọc khí, sống chẳng đem về, chết không mang đi được, thì đối với Quan mỗ không có ích gì?

Quân Trung Phụng chấn động tâm thần. Nàng đứng thộn mặt ra hồi lâu không thốt nên lời, dường như nàng lo về âm mưu khủng khiếp của đối phương.

Quan Tây đứng dậy nói tiếp:

– Cô nương hãy nghỉ đi, sáng mai chúng ta còn phải đi nhiều. Lão phu đi coi thương thế cho lệnh huynh đây.

Hắn nói xong rảo bước ra khỏi phòng đi luôn.

Quân Trung Phụng đứng ngây người ra mà nhìn bóng sau lưng Quan Tây. Nàng chờ cho lão đi khá lâu rồi mới đóng cửa lại. Bất giác nàng cảm thấy thương thân vô hạn mà nàng không thể sa đôi hàng lệ.

Ðêm dài dằng dặc, Quân Trung Phụng không tài nào nhắm mắt được. Nàng đã cảnh giác Quan Thị Song Ðao chẳng tử tế gì, nên lúc nào nàng cũng gia tâm phòng bị.

Suốt đêm hôm đó nàng được bình yên, không có chuyện gì xảy ra.

Trời vừa sáng đoàn người lại lên đường.

Quân Trung Phụng lẳng lặng dò xét hành động của bọn Quan Tây, Quan Trung, nhưng vẫn nguyên như trước, chúng chưa có động tĩnh gì khác lạ. Song nàng nhớ tới những câu Quan Tây đàm thoại đêm qua, trong lòng vẫn nao núng không yên.

Suốt một đêm nàng không ngủ. Bây giờ nàng ngồi một mình trong cỗ xe mui, thấy yên tâm được đôi chút.

Tả đao Quan Tây không hiểu đã cho Quân Trung Bình uống thuốc gì mà y ngủ rất yên ổn.

Quân Trung Phụng suy nghĩ hồi lâu, trong mình nhọc mệt không chống nổi nữa, nàng chợp mắt ngủ đi lúc nào không hay.

Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, đột nhiên có tiếng quát tháo vọng vào trong xe.

Quân Trung Phụng lượm lấy thanh bảo kiếm bên mình cầm tay, mở rèm xe nhìn ra ngoài.

Nàng thấy một đại hán võ phục áo đen, ngoài khoác áo choàng sắc tía, trong tay cầm một cây ngân côn sáng loáng. Phía sau đại hán này còn tám tên đại hán nữa cũng mặc võ phục dắt đơn đao đứng ra cản đường cỗ xe.

Tả đao Quan Tây, Hữu đao Quan Trung đã lên ngựa rồi.

Hai người sóng vai mà đứng. Còn hai gã thiếu niên cũng cầm đao đứng coi chừng ở trước xe.

Bỗng đại hán tay cầm cây lượng ngân côn lạnh lùng hỏi:

– Trong xe có ai vậy?

Tả đao Quan Tây cười lạt hỏi lại:

– Các hạ bằng vào cái gì mà tra hỏi lão phu?

Ðại hán giơ cây lượng ngân côn lên đáp:

– Bằng vào cái này!

Quan Trung tức giận quát hỏi:

– Nghe giọng lưỡi ngươi khoác lác lắm! Ngươi có thể báo danh hiệu cho ta hay được chăng?

Ðại hán cười khanh khách đáp:

– Các ngươi hỏi tên tại hạ, tại hạ ngồi chẳng đổi họ, đi chẳng đổi tên. Vậy nói cho các hạ hay, tại hạ là Ðồng Bách Song Hùng Kim Xí Bằng.

Quan Tây tủm tỉm cười nói:

– Dường như lão phu đã nghe thấy có người nói đến.

Kim Xí Bằng đáp:

– Nếu vậy càng hay!

Quan Tây nói:

– Nhưng họ mới nói cách đây chưa đầy hai tháng, chứ trước kia chưa có ai đề cập đến bao giờ.

Kim Xí Bằng tức giận hỏi:

– Cách xưng hô hai vị thế nào?

Quan Tây đáp:

– Bọn lão phu là Tả Hữu Song Ðao, Quan thị huynh đệ.

Kim Xí Bằng cười hà hà nói:

– Tại hạ nghe danh Tả Hữu Song Ðao từ lâu, bữa nay may lại được gặp đây.

Quan Tây lạnh lùng hỏi lại:

– Nghe giọng lưỡi các hạ thì dường như có ý muốn xung đột với anh em tại hạ phải không?

Kim Xí Bằng muốn giải thích vụ này nhưng gã chậm mồm mép, há miệng rồi không thốt nên

lời.

Quan Trung đột nhiên nói tiếp:

– Cục diện bữa nay xem chừng khó lòng dàn xếp được, vậy chẳng cần nói lắm cho phí lời.

Dứt lời, ánh hàn quang lóe lên. Trong tay hắn cầm thanh cương đao đã rút ra khỏi vỏ.

Kim Xí Bằng giơ cây lượng ngân côn lên quát hỏi:

– Các hạ muốn đánh nhau ch