XtGem Forum catalog
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326011

Bình chọn: 7.5.00/10/601 lượt.

g chịu nói thực ngay từ lúc đầu?

Quân Trung Phụng đáp:

– Ðiệt nữ cũng muốn nói thực nhưng sợ đại bá không tin.

Thanh bào lão nhân gật đầu nói:

– Có lý.

Người mặc áo tía hỏi:

– Hài tử! Có một điều mà ta nghĩ mãi không hiểu là Quyên Nhi võ công đã cao cường đến thế sao lại ẩn thân trong nhà ngươi làm tỳ nữ?

Quân Trung Phụng đáp:

– Ðiệt nữ cũng không rõ nội tình. Mãi đến lúc y lộ bản tướng, điệt nữ mới biết y không phải là nhân vật tầm thường.

Người áo tía lại hỏi:

– Thị có yêu cầu điều gì không?

Quân Trung Phụng đáp:

– Xong việc y mới bảo điệt nữ muốn xin chút di vật của tiên phụ.

Người áo tía hỏi:

– Di vật gì?

Quân Trung Phụng toan nói bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ, nhưng chưa thốt ra nàng thay đổi chủ ý đáp:

– Lúc đó vãn bối vì bi thương quá độ nên bảo y muốn lấy gì thì cứ tự ý vào mà lấy, chứ không hỏi tới.

Người áo tía hỏi gặng:

– Ngươi không biết thật chứ?

Quân Trung Phụng đáp:

– Ðiệt nữ không biết thật.

Thanh bào lão nhân nói:

– Ngũ đệ! Ngũ đệ đừng quên y mới có mười mấy tuổi đầu lại sau khi đại biến thì khi vào trầm tĩnh như chúng ta được?

Người mặc áo tía gật đầu nói:

– Ðại ca nói phải lắm.

Thanh bào lão nhân lại hỏi Quân Trung Phụng:

– Hài tử! Ngươi còn nhớ được diện mạo của Quyên Nhi không?

Quân Trung Phụng đáp:

– Về tuổi y cũng xấp xỉ như điệt nữ, có lớn hơn cũng chỉ một, hai tuổi là cùng. Nhan sắc y cực kỳ mỹ lệ, ai trông thấy cũng sinh lòng yêu mến.

Thanh bào lão nhân nói:

– Gia gia ngươi rất giàu kinh nghiệm, chẳng lẻ lại không biết Quyên Nhi trong mình có tuyệt kỹ ư?

Quân Trung Phụng đáp ;

– Ðiệt nữ không hiểu tiên phụ có biết hay không. Còn điệt nữ thì tuyệt nhiên không biết một chút gì về bản lãnh cao cường của y.

Người mặc bào tía hỏi:

– Như vậy thì võ công con nha đầu kia đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa rồi hay sao?

Thanh bào lão nhân gật đầu. Lão lại hỏi Quân Trung Phụng:

– Rồi sau nữa?

Quân Trung Phụng đáp:

– Quyên Nhi giúp đỡ điệt nữ lo liệu việc thu liệm cho song thân. Sau thầy trò Quan Thị Song Ðao tới nơi nói là có hai vị phụ trách sai họ đến đón điệt nữ tới đây. Khi đó Quyên Nhi len lén ra đi.

Thanh bào lão nhân nói:

– Hài tử, bây giờ ta tin những câu ngươi nói đều là sự thực.

Lão ngưng lại một chút rồi hỏi:

– Bây giờ ngươi tính sao đây?

Quân Trung Phụng đáp:

– Ðiệt nữ không còn nhà để trở về lại thân gái cô đơn, nhất thiết đều trông vào đại bá phụ và ngũ thúc chủ trương cho?

Thanh bào lão nhân nói:

– Thế thì hay lắm! Ngươi hãy tạm trú ở đây. Dưới gối ta không có con cái. Nếu ngươi chịu nghe lời thì ta cùng ngủ thúc sẻ lo liệu cho ngươi.

Quân Trung Phụng nghiêng mình nói:

– Ðiệt nữ xin đa tạ đại bá cùng ngủ thúc.

Thanh bào lão nhân vẫy tay gọi:

– Trần quản gia! ngươi hãy đưa Quân cô nương xuống thay áo.

Trần quản gia dạ một tiếng rồi bảo Quân Trung Phụng:

– Tại hạ dẫn đường cho cô nương.

Quân Trung Phụng đi theo Trần quản gia ra khỏi nhà đại sảnh.

Hai người đi chừng mười mấy trượng thì đến một tòa lầu nhỏ bằng đá núi xếp thành.

Trần quản gia đưa tay ra gõ cửa. Ðồng thời lão khẻ bảo Quân Trung Phụng:

– Bản lãnh nói dối của cô nương thật là siêu quần xuất chúng. Ðến tại hạ cũng bị gạt luôn.

Quân Trung Phụng nói:

– Vãn bối gặp những cơn biến cố kỳ ảo, nói thật lại sợ người không tin, đành phải nói trẹo đi một chút, chứ không phải bản tâm muốn thế…

Nàng chưa dứt lời thì cánh cửa kẹt mở.

Quân Trung Phụng ngẫng đầu lại coi thì thấy một thiếu phụ trung niên vào trạc tứ tuần đứng ở trước cửa.

Trần quản gia tỏ vẻ rất cung kính đối với thiếu phụ trung niên , hắn nghiêng mình thi lễ nói:

– Ðại bảo chúa nhờ tam cô thay áo cho Quân cô nương đây và nếu cô có cần gì, Tam cô cũng giúp đỡ cho.

Thiếu phụ trung niên không đáp lời Trần quản gia. Mụ ngắm nghía Quân Trung Phụng từ đầu đến gót chân, gật đầu nói:

– Ðược rồi! Ðể lão thân trông nom cho.

Trần quản gia không nói gì chắp tay thi lễ rồi trở gót đi ngay.

Thiếu phụ trung niên lui lại hai bước nói:

– Mời cô nương vào đi.

Quân Trung Phụng chợt cảm thấy tình thế có vẻ không ổn. Nhưng nàng không tài nào minh xác được vì sao mình lại có cảm giác bất an này. Nàng đành ngấm ngầm đề cao cảnh giác, chậm chạp bước vào trong nhà.

Phòng khách tuy nhỏ nhưng cách trần thiết cũng đầy đủ, có câu đối, có rèm thêu, có đèn thắp sáng sủa.

Thiếu phụ trung niên đóng cửa lại rồi thũng thẳng hỏi:

– Cô nương tên họ là gì?

Quân Trung Phụng thấy mụ mình mặc áo lá, đầu giắt hoa xanh thì không sao hiểu rõ được địa vị của mụ trong nhà này, nghiêng mình thi lễ đáp:

– Vãn bối là Quân Trung Phụng.

Thiếu phụ trung niên dường như không hiểu thân thế nàng. Mụ cười mát nói:

– Tầm vóc cô kia cũng tương tự như Quân cô nương, chắc quần áo của y, cô vận rất vừa.

Quân Trung Phụng ngẩn người ra hỏi lại:

– Có vị cô nương nào đâu?

Thiếu phụ trung niên đáp:

– Trước khi cô nương tới; Cô kia cũng ở đây.

Quân Trung Phụng hỏi:

– Bây giờ cô ta ở đâu rồi?

Thiếu phụ trung niên hững hờ đáp ;

– Cô ta chết rồi!

Quân Trung Phụng giật mình, nhưng nàng gắng gượng kiềm chế mối xúc động trong lòng, vẻ mặt thản nhiên, hỏi lại: