
uần, dường như hai anh em. Hai người này trong mặc võ phục, ngoài khoác áo choàng. Sau lưng gồ lên không hiểu họ dắt binh khí gì.
Bên bàn mé hữu là một lão già chừng 50 tuổi ngồi với một chàng thanh niên chừng 20 tuổi.
Thanh niên này ra chiều rất kính trọng lão già. Dường như họ là hai cha con.
Hai vị bảo chúa ngồi bàn chính giữa.
Trên bàn phía sau tình hình phức tạp hơn. Bàn này có ba người. Một người là đại hán trung niên sắc mặt lợt lạt, tuổi ngoại 30, một người thấp lùn, mập mạp, mặc bào màu lam cũng vào hàng đứng tuổi. Còn người nữa mình mặc áo xanh lưng đeo trường kiếm, tuy tuổi chưa nhiều đã để bộ râu đen khá dài.
Mục quang Quân Trung Phụng vừa tiếp xúc với tia mắt người mặc áo xanh đeo kiếm đột nhiên cảm thất đối phương nhìn mình bằng tia mắt sáng như điện. Bất giác nàng động tâm nghĩ thầm:
– Mục quang này rất quen thuộc. Không hiểu mình đã gặp hắn ở đâu?
Nàng còn đang ngẫm nghĩ thì đối phương đã thu mục quang về. Quân Trung Phụng ngưng thần ngẫm nghĩ:
– Mình không sao nhớ ra được cặp nhãn thần này là ai?
Ðột nhiên có tiếng cười khanh khách vang dội trong đại sảnh.
Quân Trung Phụng đảo mắt nhìn lại xem ai vừa nổi lên tràng cười thì chính là một trong hai người trông như anh em ngồi bàn mé tả. Tiếng cười ở miệng người lớn tuổi hơn phát ra.
Tiếng cười vừa dứt, tiếp theo là giọng nói oang oang phát ra:
– Hai vị bảo chúa có con mắt tinh đời, lựa chọn được ả nha đầu này thật đã không lầm. Ả đáng là tuyệt đại mỹ nhân.
Ðại bảo chúa mặc áo bào xanh tủm tỉm cười nói:
– Ngụy huynh quá khen! Người nhà cô nương đây đã bị gã hung thủ áo trắng sát hại. Hai vị cứ bắt được gã đó tất chiếm được phương tâm của cô nương.
Hắn chưa dứt lời thì đột nhiên lão già trạc tuổi ngũ tuần ngồi bàn mé hữu lớn tiếng hỏi:
– Ðại bảo chúa! Cô nương đây xuất thân thế nào?
Thanh bào lão nhân đáp:
– Y là con nhà đại gia.
Lão kia lại nói:
– Nếu cô không phải là một ả ca kỹ mà đại bảo chúa mua về thì tại hạ xin có lời thỉnh cầu…
Thanh bào lão nhân nói ngay:
– Từ huynh có điều chi xin cứ cho biết.
Lão họ Từ đáp:
– Lão phu muốn cầu thân cho khuyển tử và hy vọng đại bảo chúa chấp thuận ngay cho.
Thanh bào lão nhân cười rồi đáp:
– Tiểu đệ khi nào dám chẳng tuân theo ý kiến của Từ huynh…
Bỗng một tiếng cười lạt ngắt lời của Thanh bào lão nhân rồi nói:
– Có lý đâu Ðại bảo chúa lại thiên vị, coi kẻ khinh người trọng.
Quân Trung Phụng từ từ đưa mắt nhìn lại thì người nói câu đó chính là gã trung niên mặc áo bào lam vừa thấp lùn vừa mập thù lù ngồi bàn phía sau.
Thanh bào lão nhân cười ha hả nói:
– Bàng huynh đã có điều chỉ giáo, Trương Tử Thanh này xin cung kính tuân lời.
Lão họ Từ đột nhiên vỗ bàn quát hỏi:
– Họ bàng kia! Lão phu chưa nói xong sao ngươi đã chen vào?
Hán tử trung niên lùn mập cũng tức giận lớn tiếng:
– Từ Thiên Hưng! Ai sợ ngươi chứ Bàng Phi này quyết không ngán. Ðừng có làm hung trước mặt ta.
Trương Tử Thanh hấp tấp đứng dậy chắp tay nói:
– Xin hai vì chút bạc diện của tiểu đệ mà nhịn mỗi người một chút.
Từ Thiên Hưng vẫn chưa nguôi giận nhưng cũng đành ngồi xuống.
Trương Tử Thanh khuyên giải Từ Thiên Hưng rồi quay sang Bàng Phi nói:
– Bàng huynh xin hãy bớt giận. Bàng huynh có gì thắc mắc cứ từ từ mà nói.
Bàng Phi thủng thẳng hỏi:
– Trương đại bảo chúa mời chúng ta đến đây có việc gì?
Trương Tử Thanh đáp:
– Tiểu đệ mời các vị đến đây là để trù liệu kế hoạch đối phó với tên hung thủ áo trắng…
Lão ngừng một chút rồi nói tiếp:
– Theo tin tức mà tiểu đệ thu lượm được thì tên hung thủ đó đang đi về phía tệ bảo.
Bàng Phi nói:
– Thế thì phải rồi! Trương huynh mời chúng ta đến đây với mục đích ngăn ngừa tên hung thủ áo trắng. Hiện nay chưa trừ xong đại địch mà Từ huynh đã nói đến chuyện cầu hôn cho con há
chẳng phải vội vàng quá ư?
Trương Tử Thanh thấy xảo kế của mình đã đem lại hiệu quả. Quần hùng trong sảnh đường phần lớn đã bị mỹ sắc của Quân Trung Phụng làm cho xao động. Tuy trong bụng lão mừng thầm
nhưng ngoài mặt lão vẫn làm ra vẻ khó khăn, thủng thẳng nói:
– Cái đó… cái đó…
Từ Thiên Hưng tức giận quát hỏi:
Lão phu cầu hôn cho con là việc của lão phu, có can gì đến họ bàng mà ngươi phải chõ miệng vào?
Bàng Phi cười ha hả nói:
– Trên đời tìm được mỹ nhân đâu phải chuyện dễ dàng? Nếu Từ huynh cầu hôn mà được Trương bảo chúa ưng cho chẳng lẽ bọn ta lại bỏ lỡ cơ hội này ư?
Từ Thiên Hưng đổi giọng ra chiều mai mỉa:
– Bàng huynh thử soi gương mà coi xem chân dung thế nào?
Bàng Phi tức quá nắm lấy chén rượu toan liệng tới nhưng Trương Tử Thanh đưa tay lên ngăn lại nói:
– Bàng huynh chớ nên liệng chén…
Từ Thiên Hưng cũng vận khí đề phòng để tùy thời cơ phản kích.
Trương Tử Thanh khẽ thở dài nói:
– Tiểu đệ có ý mời cô nương ra đây trợ tửu hứng, không ngờ vì thế mà các vị lại to tiếng với nhau, tiểu đệ rất lấy làm áy náy.
Lão ngừng lại thở phào một hơi rồi nói tiếp:
– Cô nương đây là di nữ của một vị thế đệ tại hạ. Y gửi con đến cho tại hạ chiếu cố. Bây giờ y bị hạ sát rồi thì tại hạ có thể hoàn toàn chủ trương về việc chung thân của cô. Vị nào giết được tên hung thủ áo trắng