pacman, rainbows, and roller s
Thích

Thích

Tác giả: Tiểu Đoạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321803

Bình chọn: 9.5.00/10/180 lượt.

Nguyệt song đường lá xác xơ,

Chút duyên đượm ấy bây giờ nước xuôi.

Tô Giáng Thần bước xuống giường, nàng đi giày cho Cát Tiểu Tái. Bàn chân hắn gầy thật, gầy guộc như lần đầu tiên đi sâu vào nàng làm nàng đau đớn vậy.

Nàng nắm lấy ngón chân hắn, thực lòng không muốn buông ra.

Đôi giày này là nàng giặt cho hắn, nàng tình nguyện giặt cho hắn suốt đời suốt kiếp này. Nhưng… Phật nói: ái biệt ly – tình ái và ly biệt nối liền nhau. Mang giày cho hắn xong, nàng nói: “Đi đi.”

Cát Tiểu Tái đứng dậy, hắn mím chặt môi, mím thành một vẻ cô ngạo. Tô Giáng Thần tiễn hắn ra tận cửa, Lê Hoa biệt viện không còn là Lê Hoa Viện như xưa nữa, sân viện đầy bóng cây gãy vụn. Khi Cát Tiểu Tái sắp bước ra khỏi cửa, Tô Giáng Thần chợt nói: “Ôm thiếp đi.”

Cát Tiểu Tái quay người lại, dùng một sức nóng chưa từng thấy ôm chặt lấy nàng, hai cánh tay xiết lại khiến nàng muốn nghẹt thở, nhưng nàng thực sự thấy thích. Nàng nói: “Thiếp còn có một thỉnh cầu cuối cùng.”

Cát Tiểu Tái nói nhẹ bên tai nàng: “Gì vậy?”

“Gọi thiếp là Nhược Nghiên lần nữa.”

Tô Giáng Thần nói như mê mộng, “Nhược Nghiên, Nhược Nghiên”, nàng muốn dùng tiếng kêu gọi của tình nhân để chiêu hồn cho chính mình, chiêu hồn bé gái mười ba tuổi luôn trốn nơi đáy lòng nàng mà khóc nức nở, chỉ cần một tiếng đó thôi, linh hồn của nàng cuối cùng cũng có thể bay thoát khỏi cánh cửa Chu công phủ vẫn hằng giam chặt lấy nàng, để bay về chốn thanh thoát, bay về hướng trường cửu, bay về nơi vĩnh hằng.

Nàng khe khẽ mân mê cúc áo của Cát Tiểu Tái: “Gọi thiếp là Nhược Nghiên đi.”

Cát Tiểu Tái gọi: “Nhược Nghiên…”, tiếng thanh thoát như làn gió nhẹ, hai chữ ấy từ miệng hắn rơi xuống, rơi xuống đất như thể từ đó hoa thắm mọc lên.

Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, mơ vỡ mộng tan.

Sau đó, hắn đi mất.

Tô Giáng Thần dòng lệ rơi rơi – hắn chính là người trong ba mươi tử sĩ!



4. Điều thảm liệt nhất từng thấy

Trận này Chu công hầu thắng thật dễ dàng, mọi chuyện nằm trong tính toán của lão: giờ Ngọ hai khắc, cổng phía tây.

Nhưng trận này lão thắng cũng không dễ dàng gì, gần như thảm liệt, phe địch mười bảy người tổng công kích từ cổng phía Tây.

Chu công hầu phủ được bố trí đủ để đương đầu, nhưng đấu chí của thích khách quá thịnh, không gì bẻ gãy được.

Từ cổng phía tây tới Thùy Hoa môn, vệ sĩ Chu công phủ chết mười một người, địch nhân chết hai; từ Thùy Hoa môn tới Thiên Hộ môn, vệ sĩ của Chu công hầu chết hai mươi ba người, bao gồm cả hai nhất đẳng thị vệ, nhưng địch nhân cũng gẫy mất chín tên.

Những địch nhân còn lại vẫn đủ sức từ Thiên Hộ môn đánh thẳng vào Bách Trượng sảnh! Khi vào được Bách Trượng sảnh, bọn họ người nào cũng toàn thân đẫm máu, và chỉ còn lại bảy.

Nhưng, đầu mục do thám Lệnh Hồ Vu cũng bị bọn họ chém đứt một cánh tay, thiết kỵ hộ vệ vừa chết vừa bị thương mất mười bảy người! Khi bảy người này giáp mặt được Chu công hầu thì lão đang ở nơi thâm sâu nhất bên trong Bách Trượng sảnh, lão điều khiển một hàng rào sắt chặn kín đường lui của bảy người. Lão còn một hệ thống rào sắt nữa có thể giam giữ họ lại nhưng lão không dùng. Lão rút thanh Công Hầu kiếm ra – bọn Tam Thập Tử Sĩ này sỉ nhục lão quá lắm rồi! Mười chín năm nay, không kẻ nào dám làm chuyện này. Lão nhất định phải chém giết, phải tự tay mình chém giết bọn chúng, chỉ có thế Chu công phủ mới lại khôi phục được cái uy danh nặng tựa ngàn cân, ổn như Thái Sơn để đàn áp hết lũ oan hồn ác quỷ đang hiện về.

Lão và Uất Trì Bãi xuất thủ cùng lúc.

Chu công hầu không hổ là cao thủ, kiếm của công hầu lấy dũng khí làm mũi, lấy bá đạo làm lưỡi, lấy tung hoành làm thế, lấy tàn bạo làm lửa. Uất Trì Bãi cũng là cao thủ, chiêu gã xuất thủ chính là Uất Trì Tam Thiên, Uất Trì Tam Thiên chính là ám khí tam thiên, hàng ngàn ám khí như hàng ngàn hạt mưa bay tới.

Bảy người này đã mệt mỏi tới cùng cực, nhưng trận chiến này cũng là trận thảm liệt tới cùng cực, hễ ra tay là sát chiêu, sát chiêu không hề nương tay. Công Hầu kiếm loáng lên, nhằm ngay miệng một thích khách mà đâm vào, thích khách tránh né không kịp, để kiếm xuyên hàm, nhưng y ngậm miệng, lấy răng cắn chặt lấy thân kiếm, cố sống cố chết cắn chặt thân kiếm, chết rồi vẫn cắn giữ thanh kiếm. Chu công hầu ngạc nhiên, bừng giận, dùng cả tử thi đẩy lui lưu tinh trùy của một thích khách khác, sau đó lão hét lên một tiếng, kiếm xé dọc một bên đầu tử thi đó mới phá thoát ra ngoài. Lưu tinh song trùy bị lão hất đi lại bắn ngược trở lại, kẻ sử chùy bị chính song trùy của mình đập trúng ngực, tuy nhiên gã cũng nắm lấy cơ hội bắn ra hai ngọn Thái Bạch Thích.

Hai ngọn Thái Bạch Thích, một ngọn sai đường, một ngọn bắn trúng vành tai Chu công hầu. Chu công hầu vừa cười rộ vừa giêt chết y.

Kẻ thứ ba lấy thân mình làm lá chắn ôm chặt lấy kiếm của Chu công hầu, sau khi ôm cứng được, thân hình y lập tức nổ tung. Sức nổ mãnh liệt vô cùng, Chu công hầu chỉ còn cách ném kiếm. Kẻ thứ tư thừa thế dùng Đại Lực Ưng Trảo Công chộp vào đầu lão – đây là chiêu mà bọn họ đã tính toán kỹ, hi sinh ba mạng người để đổi lấy cơ hội đánh một đòn sau cùng.

Đáng tiếc rằng Chu công hầu tránh thoát được trong đườn