XtGem Forum catalog
Thích

Thích

Tác giả: Tiểu Đoạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321834

Bình chọn: 7.5.00/10/183 lượt.

o, không muốn hỏi quá khứ tanh máu của hắn nữa, không hỏi nữa, không đề cập nữa. Nàng chỉ muốn Tiểu Tái, Tiểu Tái của hiện tại thôi.

Nhưng dần dần nàng cũng không nắm bắt được tâm sự của Tiểu Tái – hắn rốt cuộc có yêu nàng không? Có lúc, nàng thấy đúng là yêu, niềm ôn nhu trong gối chăn hoan lạc, tiếng thầm thì trên chăn ấm đệm êm, đều không phải giả; hắn còn là xử nam, nàng thì không, chuyện này cũng không thể giả trá được; nhưng tại sao, có lúc sáng sớm tỉnh giấc bên cạnh nàng lại trống không, nàng đứng dậy nhìn thấy bóng người gầy guộc rắn chắc đã y phục chỉnh tề giữa sân, lúc đó nàng thấy hắn sao mà xa xôi, diệu vợi đến thế? Dường như hắn mang rất nhiều quá khứ, có rất nhiều việc phải làm. Hắn không phải là nàng, cái hắn muốn không phải chỉ là hiện tại.

Vì thế tranh cãi nổ ra, tuy nhiên phần lớn là do nàng gây nên, cũng phần lớn do nàng kết thúc, Tô Giáng Thần mười lần đến chín đều nhường nhịn Tiểu Tái.

Những người yêu nhau hỡi, sao vẫn mãi ràng buộc với oán hận, với ghét bỏ, với tương hội như vậy thế.



3. Ái biệt ly **

Tin tức ấy không nên truyền tới.

Vĩnh viễn không nên truyền tới!

Cũng hi vọng nó vĩnh viễn không được truyền tới – “Sơn trung tử sĩ, tử sĩ tam thập”, họ muốn phát động một cuộc tấn công quan trọng nhất, mãnh liệt nhất từ trước tới nay.

Khi nghe thấy tin này, Cát Tiểu Tái từ bên mình Tô Giáng Thần đứng bật dậy.

Phản ứng của hắn kỳ lạ, sắc mặt tràn ngập vẻ thống khổ.

Tô Giáng Thần nhìn vào mắt nam nhân này, tại sao hắn lại thống khổ? Nam nhân này do nàng nhào nặn nên, nhưng tại sao trong chớp mắt trên người hắn lại có bao nhiêu chuyện mà nàng nhìn không thấu?

Cát Tiểu Tái đau khổ khẽ nói: “Đây là cuộc tấn công tự sát.”

Tô Giáng Thần là nữ nhân thông minh, tình ái chỉ có thể khiến nàng mê đắm chốc lát thôi – tin này do tiểu thiếp của Lệnh Hồ Vu báo cho nàng biết, nàng hiểu rằng đến nàng còn biết thì Chu công hầu sao có thể không biết chứ.

Nếu như Chu công hầu đã biết thì…

Ba mươi tử sĩ lại không biết – trong chốn giang hồ, hai bên quyết đấu, hai chữ “không biết” có nghĩa gì?

– Chết!

Tô Giáng Thần khẽ thở ra một hơi, nghĩ thầm: “Chết.”

Tuy nàng là người trong Chu công phủ, nhưng nàng lại ngầm nghiêng về phía ba mươi tử sĩ kia, sự dũng cảm khốc liệt, cương nghị quyết đoán của họ khiến nàng động tâm.

Dẫu họ từng muốn giết nàng, nhưng nhờ họ gây ra sự náo động này mà nàng có được một cơ hội dành cho ái tình, có cơ hội để biên thành nữ nhân cho chính mình. Nàng nhìn Cát Tiểu Tái, nhưng sao hắn lại có thể xúc động đến thế – trong một thoáng, nàng hiểu ra được nhiều điều. Hiểu tại sao cái đêm kích tình cháy bỏng ấy nàng cũng không làm tan chảy được sự lạnh giá trên thân thể hắn, và còn cái gai nhọn ẩn dấu trong tâm hắn mà hắn chưa từng nói ra với nàng.

Hắn nói từ nhỏ toàn gia đã bị giết sạch. Lúc trước Tô Giáng Thần đang chìm đắm trong bể ái, không nghĩ ngợi gì, nhưng hiện tại nàng chợt tỉnh táo suy ngẫm: như thế, là ai đã tiêu diệt cả nhà hắn?

Đừng nói với thiếp vì Chu công hầu, đừng nói với thiếp chàng ở bên thiếp không phải vì tình yêu mà chỉ để làm một thích khách ẩn tàng! Mạch máu nơi mắt trái Tô Giáng Thần không hiểu sao giật lên khe khẽ, máu được dồn xuống làn môi thắm, càng làm tích tụ thêm sắc đỏ tươi – đời này thiếp đã vào lầm Chu môn, đừng nói rằng thiếp cũng yêu lầm nữa, bởi chàng đến với thiếp vì mối hận với người đó, đừng!

Nàng dụng sức cắn vào môi, như muốn cắn chặt chút lòng hoài nghi, chút thất vọng đó, nhưng nàng không thể nói ra.

Bất kể thế nào – nàng đã yêu hắn, nàng tự nhủ như vậy, chỉ điểm này thôi là đã đủ rồi. Dấu răng trắng nhạt, điểm lên sắc hồng diễm lệ thê lương – Ngu Cơ tự vẫn trong doanh trại quân Sở, đối mặt với ánh trăng bàng bạc, doanh trại trống không chỉ còn Bá vương thất thế, quân Hán trùng vây, lúc một kiếm vung lên phải chăng cũng diễm lệ thê lương như thế này?

“Tin tức chính xác. Vào giờ Ngọ hai khắc ngày mai, từ cửa tây bắc tiến vào, xâm nhập Thiên Hộ môn, tấn công Bách Trượng sảnh, đó là kế hoạch của họ. Nghe nói ba mươi tử sĩ chỉ còn lại mười bảy, họ sẽ toàn lực công kích.”

Nàng hiểu rõ tại sao mình lại nói kỹ càng đến thế. Tiểu Tái, nếu chàng đúng là như vậy, nhất định chàng muốn nghe thật rõ.

Đêm đó, họ yêu nhau nồng cháy, cùng nhau tiến vào chỗ thật sâu thật sâu.

Khi họ tỉnh lại thì đã canh hai. Tô Giáng Thần mở to đôi mắt tỉnh táo ngắm nhìn Tiểu Tái đang trầm ngâm không nói, nàng bảo: “Chàng đi đi.”

Cát Tiểu Tái ngây ra.

Tô Giáng Thần cười khổ, không cần thiết phải nói toạc hết những chuyện nàng đã khám phá được. Nàng cúi đầu, trầm giọng nói: “Trận chiến ngày mai Chu công hầu nhất định sẽ thắng. Thời hạn kiêng kỵ ba tháng của lão ngày mãi sẽ kết thúc, ngày mai có thể lão sẽ tới.”

“Chàng còn trẻ, lão có thể nhìn ra thân thế thật của chàng, lão có thể biết được một vài chuyện. Chàng không rõ tính khí của lão thế nào đâu, thiếp – không thể hại chàng.”

Cát Tiểu Tái vẫn cứ cắn môi, môi lạnh khô trắng bệch bị cắn ứa ra một vệt đỏ hồng. Hắn không nói gì, nếu như cần nói, bọn họ chẳng phải đều có rất nhiều chuyện phải nói sao?