Disneyland 1972 Love the old s
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210472

Bình chọn: 7.5.00/10/1047 lượt.

g biến sắc nói:

– Hàn trang chủ của “Thính Đào Sơn Trang” và phu nhân của “Thần Thủ Thánh

Tâm” Lý Minh Viễn là Tần nữ hiệp, hai người này có lý nào Trương mỗ lại không biết,

nhưng lão đệ nhắc với ta về hai người này, là…

Lý Tồn Hiếu chậm rãi nói tiếp:

– Tiền bối, Tần Uyển Ngọc chính là tiên mẫu, Lý Minh Viễn chính là gia phụ.

Trương Viễn Đình vừa nghe câu này thì mặt hoàn toàn biến sắc, thất thanh kêu

lên:

– Á…lão đệ…có gì làm chứng không?

Lý Tồn Hiếu liền lấy từ trong người ra một vật đưa sang nói:

– Tiền bối xin xem vật này.

Đó là một cuộn vải lụa trắng đã ngã màu thấm đầy máu.

Trương Viễn Đình đón lấy mở ra xem rồi lập tức cuộn lại trao cho Lý Tồn Hiếu,

ánh mắt lão rung rinh đầy xúc động mạnh nói:

– Thiếu hiệp, Trương Bách Xảo chờ đã hai mươi năm nay.

Lý Tồn Hiếu cũng không tránh khỏi xúc động, nghiêng người thi lễ nói:

– Xin đa tạ tiền bối trước.

Trương Viễn Đình qua một lúc trấn tĩnh lại mới thở dài nói:

– Thiếu hiệp nói gì đến đa tạ, tôi chỉ thấy thêm hổ thẹn. Nhớ lại đêm năm ấy lẻn

vào trong “Thính Đào Sơn Trang” mục đích chỉ là lấy cho được cặp “Huyết Kết Ngọc

Uyên Ương” vật truyền gia chí bảo của Hàn trang chủ, chẳng ngờ lại trộm nhầm tàng

vật của Lý phu nhân. Nhân vì chiếc hộp gỗ đàn hương của Hàn trang chủ và chiếc hộp

của lệnh đường để chung một nơi, mà hai chiếc hộp ấy lại hoàn toàn giống nhau không

chút sai lệch. Tôi trong lúc nôn nóng nắm lấy được chiếc hộp thì chạy một mạch cách

Động Đình hơn mươi dặm mới dừng lại xem. Bấy giờ mới phát hiện ra đã trộm nhầm

chiếc hộp khác trong bụng rất muốn quay trở lại, nhưng ai ngờ vừa lúc ấy thì trên Quân

Sơn một cột lửa bốc cháy…

Lý Tồn Hiếu nói:

– Vậy tiền bối sau đó có từng quay lại Quân Sơn?

Trương Viễn Đình lắc đầu nói:

– Tôi có chút lưỡng lự, đã cầm nhầm vật trên chẳng dám quay lại, bởi vì tôi

không biết trên Quân Sơn đã xảy ra chuyện gì, sợ quay trở lại không chừng họa lụy vào

thân. Sau khi rời khỏi Động Đình thì đổi một cái tên khác và ẩn quy trước “Đại Tướng

Quốc Tự” thành Khai Phong, ẩn dật một hơi mười mấy năm. Trong thời gian đó tôi có

thăm dò nghe được đêm năm ấy “Thính Đào Sơn Trang” bị một bọn đạo tặc tàn sát,

nghe nói trong đêm ấy chỉ có ba người thoát hiểm họa trong “Thính Đào Sơn Trang”

chính là lệnh đường và thiếu hiệp, ngoài ra là một lão bộc của quý phủ.

Lý Tồn Hiếu nói:

– Đúng vậy, tiền bối.

Trương Viễn Đình nói tiếp:

– Tôi đã biết chủ nhân của vật ấy còn tại thế, đồng thời còn biết nó liên quan đến

thanh danh của Tần nữ hiệp, cho nên nghĩ bất luận thế nào cũng phải mang nó trả lại

nguyên chủ. Vì thế mà suốt mười năm nay tôi đã nhiều lần đi khắp nơi tìm kiếm ba vị

nhưng mãi không tìm được, cho đến năm ngoái mới lần ra được một tin là vị quản gia

năm xưa của quý phủ đã đến Giang Nam…

Lý Tồn Hiếu nghe nói thế trống ngực thình thịch vội hỏi:

– Sao, tiền bối nói là lão quản gia nhà tôi xuống Giang Nam?

Trương Viễn Đình gật đầu nói:

– Đúng, thiếu hiệp, lão ta hiện tại đã ở Giang Nam.

Lý Tồn Hiếu lại hỏi:

– Nhưng nơi nào trên đất Giang Nam?

Trương Viễn Đình lắc đầu đáp:

– Điều này thì tôi không biết rõ, còn đang tìm kiếm, tuy thế tìm kiếm người này

chẳng khó lắm, có thể trong vòng nửa tháng thì tìm được.

Lý Tồn Hiếu nghe chẳng khỏi vui mừng hỏi dồn ngay:

– Tiền bối tin chắc như vậy sao?

Trương Viễn Đình cười điềm nhiên nói:

– Người ngoài nhìn không thấy mà cũng chẳng lưu ý, tôi từ khi vào đất Giang

Nam này đều là theo những ký hiệu năm xưa của tôi mà đi…

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi:

– Ký hiệu của tiền bối năm xưa?

Trương Viễn Đình chỉ cười rồi hỏi ngược lại chàng:

– Thiếu hiệp còn nhớ tôi có một đứa con gái chứ?

Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:

– Nhớ, nghe Hầu Ngọc Côn nói khi tiến bối chạm phải bọn Bạch Cốt Tam Sát,

tiền bối đã một mình cản chân bọn chúng để cho lệnh ái thoát hiểm.

Trương Viễn Đình gật đầu nói:

– Không sai, Hầu Ngọc Côn hiếm khi nói một lời chân thật như thế. Chẳng giấu gì

thiếu hiệp, khi thấy bọn Bạch Cốt Tam Sát xông vào, tôi đã nghĩ tình hình lành ít dữ

nhiều khó mà thoát thân, khi ấy liền đem chiếc hộp gỗ trao cho tiểu nữ dặn nó chạy

đến Giang Nam tìm lão quản gia của quý phủ, còn tôi một mình ở lại cản chân bọn

Bạch Cốt Tam Sát cho tiểu nữ thoát hiểm. Vật kia không thể không quy hồi cố chủ, cha

con tôi chung quy hai người phải có một người sống để mang nó trả lại cho chủ nhân.

Lý Tồn Hiếu ngưng mắt nhìn lão ta hỏi ngang:

– Nói thế vật kia chẳng còn nằm trong người tiền bối?

Trương Viễn Đình gật đầu nói:

– Đúng vậy, thiếu hiệp, tôi đã mang nó trao cho tiểu nữ.

Lý Tồn Hiếu đầu mày nhíu lại chẳng nói gì.

Trương Viễn Đình nhìn thấy chàng im lặng bèn nói tiếp:

– Thiếu hiệp yên tâm, trong võ lâm chẳng có được mấy người biết mặt tiểu nữ, tin

chắc chẳng xảy ra chuyện gì không hay đâu. Vả lại tiểu nữ võ học và tâm cơ cũng

chẳng kém, cho dù gặp chuyện thì nó cũng tự biết cách xử trí. Thêm một điều nữa là

những ký hiệu của tôi cho đến giờ vẫn chưa bị gián đoạn, điều đó chứng minh cho đến

lúc này tiểu nữ mọi chuyện vẫn thuận lợi…

Lý Tồn Hiếu hỏi:

– Tiền