Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210301

Bình chọn: 9.5.00/10/1030 lượt.

có bao nhiêu chuyện rất khéo, nhưng chẳng có chuyện nào lại

khéo đến thế, khiến chàng rơi vào tình thế lúng túng khó xử trong lòng.

Con thuyền nhỏ cứ ngược dòng lướt lên hướng thượng lưu, qua khỏi Liên Đức, rồi

Lan Khê, nhưng ký hiệu của Trương Tiêu Lan để lại vẫn không rời khỏi dòng Phú Xuân

Giang.

Khi thuyền đến tận Kim Hoa, điều bất ngờ này khiến mọi ngừơi đều vui mừng,

theo ký hiệu của Trương Tiêu Lan thì chỉ đúng hướng thành Kim Hoa.

Thuyền gặp vào bờ, mọi người rời thuyền, Trương Viễn Đình lắc đầu cười nói:

– Xem ra thiên ý không muốn ta rời các vị.

Bấy giờ trời vừa sập tối, Ôn Phi Khanh ngước mắt nhìn thành Kim Hoa với bao

nhiêu ánh đèn lung linh,bất giác nói:

– Chẳng còn sớm nữa, chúng ta nhanh vào thành tìm Trương cô nương,hy vọng ký

hiệu của Trương cô nương để lại chấm dứt ngang đây, mà người cũng đang còn ở trong

thành này!

Trương Viễn Đình gật đầu nói:

– Chỉ mong như thế.

Một đoàn bốn người theo nhau vào thành Kim Hoa, không kịp nghỉ mà cũng

chẳng kịp ăn, cứ theo những kỳ hiệu của Trương Tiêu Lan để lại mà đi, hết rẽ phải đến

rẽ trái khắp đường ngang lối tắt trong thành, cuối cùng bốn ngừơi dừng chân lại trước

hai cánh cổng lớn nhưng xem ra rất cũ nát.

Nơi bọn họ dừng chân là một chỗ rất hoang vắng gần ngoại thành, cứ theo như

ký hiệu của Trương Tiêu Lan để lại đến đây chắm dứt thì là một khu vườn hoang. Cứ

nhìn bờ tường bao quanh nơi này sạt nơi kia lở, chỗ cao nhất chỉ còn chừng hơn một

trượng, đủ biết khu vườn từ lâu không có ngừơi chăm sóc.

Hai cánh cửa nặng nề bề thế tuy lớp sơn đã bị tróc nhiều, và cặp sư tử đá rêu

phong phía trước, với ba bậc tam cấp cũng nói lên chủ nhân khu vườn năm xưa chẳng

phải là người tầm thường. Nhưng giờ đây cửa xiêu tường vẹo, rỉ sét lên mốc khiến nhìn

chẳng còn ra làm sao.

Trên đầu cửa là một tấm biển đá, nhưng qua năm tháng mưa dầm nắng dãi, giờ

đây chữ trên biển đá bị xâm thực nhòa đi không còn nhìn thấy rõ.

Cốc Lãnh chau mày đánh tiếng trước:

– Nơi này là đâu nhỉ?

Trương Viễn Đình lắc đầu nói:

– Không biết, nhưng nhìn cũng đoán ra năm xưa phải là một phủ đệ uy quyền

giàu có.

Cốc Lãnh thở dài nói:

– Bạch vân thương cẩu, thế sự biến ảo vô thường, một thời hoàng kim để rồi cũng

bị chôn vùi trong rêu phong cỏ dại…

Lý Tồn Hiếu chẳng có lòng dạ nào nghe thêm, nhìn Trương Viễn Đình nói:

– Tiền bối, để tôi vào trước.

Nói rồi lền sãi chân bước ngay vào trong khu vườn hoang.

Trương Viễn Đình chẳng nói gì chân liền nhảy theo chàng, “cốc, cốc, cốc” dùng

tay đánh liền ba cái vào cửa.

Hai cánh cửa im ỉm, không chút động tĩnh, cũng không phản ứng.

Trương Viễn Đình đầu mày nhíu lại nói:

– Quái, làm sao không có nó trong này chứ!

Lý Tồn Hiếu hỏi:

– Tiền bối, trong vườn hoang này có ký hiệu của Trương cô nương?

Trương Viễn Đình lắc đầu nói:

– Không, vừa rồi ngoài cửa chính là ký hiệu cuối cùng của nó.

Lý Tồn Hiếu nói:

– Nếu như thế thì Trương cô nương nhất định ở trong khu vườn này.

Trương Viễn Đình gật đầu đồng tình:

– Đúng, thiếu hiệp.

Liền nghe Ôn Phi Khanh từ phía sau lưng nói:

– Khu vườn hoang này rất rộng, có lẽ Trương cô nương ở cách đây xa cho nên

không nghe thấy, chúng ta chia nhau ra đi tìm thế nào?

Trương Viễn Đình gật đầu nói:

– Ôn nhị cô nương nói đúng, tôi đi cùng Cốc lão đệ, nào chúng ta đi, Cốc lão đệ!

Nói rồi khoát tay Cốc Lãnh bước chân tiến tới trước vào trong đám cỏ cao quá

đầu người.

Cốc Lãnh không dám để bị tụt phía sau, liền bước chân đi ngay sau lưng lão ta.

oOo

Ngọc Thủ Rửa Cừu

Nhìn Trương Viễn Đình và Cốc Lãnh lẫn khuất vào trong đám cỏ rậm, Ôn Phi Khanh quay người lại nói:

– Lý huynh, chúng ta đi thôi!

Lý Tồn Hiếu gật nhẹ đầu nói:

– Khu vườn này bỏ hoang đã lâu, cây cối um tùm, chẳng tránh được rắn rết trùng

độc, cô nương nên đi sau lưng tôi.

Nói rồi chàng khoát chân tiến lên trước.

Ôn Phi Khanh ngược lại chẳng đợi chàng dẫn đường, chen lên đi sóng vai với

chàng

Hai người cứ thế vạch đám cỏ sao rậm mà tiến vào trong, Lý Tồn Hiếu vừa đi vừa

nói:

– Cô nương hẳn biết công lực trong người tôi đã hoàn toàn hồi phục.

Ôn Phi Khanh nghe thoáng chút ngớ người hỏi lại:

– Sao, công lực của huynh đã hoàn toàn hồi phục?

– Đúng thế.

Ôn Phi Khanh chớp động đôi mày liễu lại hỏi:

– Thật sao, từ bao giờ?

Lý Tồn Hiếu nghiêng đầu nhìn nàng nói:

– Cô nương còn nhớ tình hình khi chúng ta ở trên Điếu Ngư Đài nhìn thấy Trương

tiền bối chứ?

– Nhớ, nhớ, là lúc ấy à…

Nói đến đó ánh mắt nàng bỗng như rạng lên vội nói tiếp:

– Đúng rồi, lúc ấy huynh vội vàng tung người lên trên đài cao bổ xuống thuyền

của Trương tiền bối…

Lý Tồn Hiếu gật đầu tiếp lời nàng.

– Không sai, chính lúc ấy tôi mới phát hiện ra.

Ôn Phi Khanh vẻ vô cùng vui mừng nói:

– Nói thế là thật rồi, chuyện này là sao chứ?

Lý Tồn Hiếu im lặng không nói.

Ôn Phi Khanh ngạc nhiên nhìn chàng nói:

– Sao huynh lại không nói?

Lý Tồn Hiếu nhún vai mỉm cười nói:

– Tôi biết nói thế nào đây!

– Huynh mà không biết nói thế nào, nghĩa là sao chứ?

Lý Tồn Hiếu quay hẳn người nhìn nàng chân thành nói:

– Tôi nên nói lời cảm tạ cô nư


XtGem Forum catalog