
ơng hay là oán trách cô nương?
Ôn Phi Khanh ngớ người, một lúc mới nói:
– Huynh biết rồi!
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Đúng, thế nhưng tôi không hiểu vì sao cô nương lại làm vậy.
Ôn Phi Khanh cắn nhẹ cánh môi chín mọng nói:
– Tôi chỉ muốn tốt cho huynh.
– Tôi biết, đối với cô nương, tôi thầm cảm kích.
– Bình “Vạn ứng giải độc đan” đó chẳng phải của tôi, tôi chỉ là “tá hoa hiến phật”
mà thôi.
Lý Tồn Hiếu thở dài một hơi nói:
– Giờ đã nợ người ta, đàng nào thì tôi cũng phải cảm kích người đã tặng giải
dược.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lúc nói:
– Nói thật ra huynh chẳng nên phụ lòng tốt của người ta.
– Tôi đa tạ hảo tâm của cô nương.
Ôn Phi Khanh ngẩn người, nhưng rồi trên mặt hiện nét u oán, đôi môi cứ máy
động như muốn nói gì lại thôi.
Lý Tồn Hiếu thấy nàng im lặng, bèn nói:
– Cô nương chớ nên làm thế.
– Tôi biết.
Ôn Phi Khanh cúi thấp đầu nói tiếp:
– Thế nhưng tôi không nhẫn tâm nhìn thấy nỗi si tình của cô ta…
– Cô nương, tôi với cô ấy bất quá chỉ có duyên gặp mặt nhau một lần.
– Điều này tôi cũng biết.
Ôn Phi Khanh ngước mắt lên nhìn chàng giọng tha thiết nói tiếp:
– Thế nhưng chung tình hay không thì chẳng phải là ở chỗ gặp nhau bao nhiêu
lần…
Nói đến đó nàng thoáng ngập ngừng nói tiếp:
– Như tôi chẳng hạn, chỉ lần đầu nhìn thấy huynh thì lòng đã say mê, chưa một
phút giây nào quên.
Cuối cùng thì nàng cũng đã thổ lộ chân tâm.
Lý Tồn Hiếu mặt nóng bừng lên, hổ thẹn nói:
– Cô nương, tôi chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.
Ôn Phi Khanh cười khẳng khái, lắc đầu nói:
– Hiện tại chớ nên nói những lời đó, số mệnh đưa đẩy con ngừơi, giờ có nói cũng
chỉ vô ích, mạng tôi…
Lý Tồn Hiếu không nỡ nghe tiếp kêu lên:
– Cô nương…
– Tôi nói là những lời chân thực.
Lý Tồn Hiếu chỉ im lặng không nói.
Qua đi một lúc chàng mới nói:
– Cô nương có biết cô ta cải trang thành nam nhân chứ?
Ôn Phi Khanh nghe câu này thì giật mình vội hỏi lại:
– Huynh nhìn ra sao?
– Không phải tôi.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói tiếp:
– Tôi chẳng có được nhãn lực như thế, mà thuật hoá trang của cô ta cũng khá cao
minh.
Ôn Phi Khanh chớp động đôi nhãn châu nói:
– Tôi đã biết, Trương tiền bối thực là mau miệng mau mồm!
– Cô nương không nên trách Trương tiền bối.
– Aøi… thôi được, nhưng huynh có biết Lãnh Ngưng Hương vì sao phải làm như
vậy chứ?
– Tôi biết.
– Vậy mà huynh nhẫn tâm trách cô ta chăng?
Lý Tồn Hiếu đôi môi mấp máy muốn nói nhưng chẳng nói được.
Thực tế thì Ôn Phi Khanh chẳng nói sai, Lãnh Ngưng Hương đối với chàng thì cả
“ân” lẫn “tình” đều chiếm đủ, chàng không thể trách người ta, mà cũng chẳng thể nào
nhẫn tâm trách người ta!
Tình chẳng phải là nghiệt chướng, yêu chẳng phải là tội, Lãnh Ngưng Hương
động tâm yêu thương chàng si mê dù thế nào thì cũng chẳng phải là tôi.
Bấy giờ chỉ nghe Ôn Phi Khanh nói:
– Một người con gái vì chung tình si mê mà bất chấp tất cả, chẳng đáng thương
sao, chớ nên bỏ rơi người ta, được chứ?
Lý Tồn Hiếu hít sâu một hơi nói:
– Cô nương không nên làm vậy.
– Tôi không nên làm vậy ư?
Ôn Phi Khanh nhún vai thở dài nói tiếp:
– Tôi không làm vậy, thì còn làm sao nữa? Huynh nói xem!
Lý Tồn Hiếu chỉ biết nén tiếng thở dài, im lặng không nói.
Ôn Phi Khanh hơi cúi thấp đầu, nói rất khẽ:
– Làm mai cho người, thực tình tôi cũng rất áy náy…
Lý Tồn Hiếu thở dài gọi:
– Cô nương…
Ôn Phi Khanh ngước mắt nhìn chàng nói:
– Nếu như huynh thương hại cho tôi thì nên nghe tôi.
Lý Tồn Hiếu chau mày nói:
– Cô nương sao phải khổ vậy chứ?
– Lãnh Ngưng Hương là một cô gái tốt, trong võ lâm thanh danh cũng không
nhỏ…
– Nhưng… cô nương cũng là một người đáng khiến người ta kính phục.
Ôn Phi Khanh nước mắt lưng tròng, nàng vội nâng tay áo lên lau nước mắt nói:
– Chỉ một câu này của huynh là đủ, muội chẳng cần biết thiên hạ nói thế nào về
mình, mà cũng chẳng sợ bọn họ cho mình là một nữ nhân dâm tà không đoan chính.
Lý Tồn Hiếu vội an ủi:
– Cô nương nên biết, tôi hiện tại chẳng còn lòng dạ nào để tâm đến chuyện khác,
mà cũng không cò thời gian.
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
– Tôi biết, tôi cũng không muốn huynh như thế, chỉ cần huynh đừng bỏ rơi Lãnh
Ngưng Hương là được rồi!
Lý Tồn Hiếu lại rơi vào im lặng.
Ôn Phi Khanh nói tiếp:
– Kỳ thực, tôi rất mâu thuẫn, mà cũng rất khổ tâm. Vì người mà làm mai, muội chỉ
muốn nhìn thấy huynh gật đầu, nhưng lại sợ huynh đồng ý…
Lý Tồn Hiếu thấy cay cay trong mắt, thâm tâm chàng nói thế nào thì cũng bị xúc
động mạnh trước tình cảm biểu lộ của nàng, chàng không nén được quay ngừơi nắm
lấy cánh tay ngọc của nàng nói:
– Cô nương, cô quá chân thật…
Ôn Phi Khanh cả kinh, rồi hai má ửng hồng, ấp úng nói:
– Với bất cứ người nào muội cũng có thể giả dối, nhưng duy nhất một mình
huynh. Muội chẳng biết vì sao mình lại thâm si với huynh như thế…
Lý Tồn Hiếu không khỏi đỏ mặt nói:
– Cô nương, tôi đã nói rồi chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.
Ôn Phi Khanh lắc đầu cười trong nước mắt:
– Dù là thế, thì cũng không ngăn được tim muội…
Lý Tồn Hiếu càng nắm chắc tay nàng hơn.
– Cô nương, tôi… vô cùng cảm kích.
– Đừng nói hai tiếng đó với muộ