
ng sai!
Hầu Ngọc Côn cười vẻ đắc chỉ lại nói:
– Tôi chính có ý đó, chuyện chỉ là bất đắc dĩ, xin Trương tiền bối lượng thứ.
“Có thể” Trương Viễn Đình chậm rãi nói:
– Thế nhưng trước tiên để ta nhìn thấy tiểu nữ, chí ít thì cũng để nó nói chuyện
với ta vài câu, ta muốn xác định xem nó vẫn bình an vô sự!
Hầu Ngọc Côn cười nói ngay:
– Trương tiền bối đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng không thể để bị coi là hẹp hòi
tiểu khí, điều này xin tuân mệnh. Đứng ở đây nói, người trong lầu có thể nghe thấy,
tiến bối xin cứ tự nhiên.
Trương Viễn Đình ngưng mắt nhìn vào tiểu lâu đổ nát, ngưng tụ chân khí rồi phát
thành tiếng hỏi lớn:
– Lan nhi, con ở đó chứ?
Trong khu vườn tịch mịnh, tiếng Trương Viễn Đình lọt thỏm trong màn đêm,
nhưng không nghe thấy tiếng Trương Tiêu Lan đáp lại.
Trương Viễn Đình chau mày hoài nghi, khi ấy nghe Hầu Ngọc Côn cười nói lớn:
– Sầm hiền đệ, Miêu hiền muội, hai người tạm thời để Trương cô nương nói
chuyện với Trương tiền bối…
Rồi hắn thâu ánh mắt nhìn Trương Viễn Đình nói tiếp:
– Giờ thì Trương tiền bối cứ hỏi.
Trương Viễn Đình y lời cất tiếng gọi con lần nữa, nhưng khu vườn hoang vẫn im
lặng như tờ không tiếng người đáp lại.
Ôn Phi Khanh trừng mắt nhìn Hầu Ngọc Côn hỏi:
– Hầu Ngọc Côn, như vậy là thế nào?
Hầu Ngọc Côn giờ thì cũng chẳng giữ được thần thái tự nhiên, trên mặt thoáng
chút ngạc nhiên, đứng lên nói:
– Có lẽ bọn chúng ngủ hết rồi, chư vị tạm thời ở đây, tôi vào trong xem…
Vừa nói hắn vừa cất chân định đi.
Nhưng Ôn Phi Khanh liền quát:
– Hầu Ngọc Côn, ngươi đứng lại cho ta!
Hầu Ngọc Côn dừng bước quay người, cười hỏi:
– Cô nương có gì chỉ giáo?
Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:
– Hầu Ngọc Côn, trước mặt ta ngươi chớ bày trò ma mãnh, trước khi cô nương còn
chưa lên tiếng, thì ngươi đừng hòng rời bước khỏi đây!
– A… cô nương hiểu nhầm rồi, tôi chỉ vào trong xem sao!
– Hừ! Chỉ e ngươi một đi không trở lại!
Hầu Ngọc Côn nhún vai nói:
– Làm sao có thể, tôi còn muốn chiếc “Huyết Kết Ngọc uyên ương” thứ hai!
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
– “Huyết Kết Ngọc uyên ương” chẳng thể nào quý giá quan trọng bằng tính mạng
của ngươi.
Hầu Ngọc Côn cười vẻ tự tin nói:
– Đương nhiên, nhưng Trương cô nương hiện còn nằm trong tay tôi, thử hỏi trong
chư vị người nào dám động đến tôi?
Ôn Phi Khanh gằn giọng:
– Hừ! Nếu như Trương cô nương không có tại đây, hoặc xảy ra chuyện gì bất trắc,
thì ta sẽ là người đầu tiên lấy mạng ngươi!
– Ồ, Nhị cô nương nghĩ sai rồi. Tôi đã muốn giữ Trương cô nương để đổi lấy
“Huyết Kết Ngọc uyên ương”, thì khi nào để Trương cô nương xảy ra chuyện gì? Chư vị
chẳng lẽ còn không tin…
Nói đến đó đột nhiên hắn chỉ tay về phía sau lưng bốn người reo lên:
– Aùi, chẳng phải Trương cô nương kia rồi sao!
Cả bốn người đều đang nóng lòng lo lắng quan tâm cho Trương Tiêu Lan, nghe
thế thì đều quay đầu nhìn.
Đúng trong khoảng khắc nhỏ ấy, thì Hầu Ngọc Côn nhẹ nhàng tung người vọt lên
không biến mất…
Ôn Phi Khanh là người đầu tiên phát giác ra điều này, cùng lúc bốn người quay
đầu nhìn phía sau chẳng có bóng ma nào thì cũng chợt hiểu ngay bị hắn lừa, đến khi
quay lại thì bóng Hầu Ngọc Côn đã vút đi xa. Ôn Phi Khanh tức giận thét dài một tiếng,
định tung người phóng đuổi theo.
Nhưng đúng lúc ấy điều lạ xảy ra, Hầu Ngọc Côn thân hình đã tung lên không
lướt đi như bóng ma, bất chợt khựng lại trên không. Chỉ nghe một tiếng rên “Hự”, cả
người hắn chân trên đầu dưới từ trên cao rơi xuống đất như “huỵch” một tiếng.
Ôn Phi Khanh thấy thế thì ngẩn người, tung người phóng chạy đến, chỉ thấy Hầu
Ngọc Côn nằm ngay trên đất, mặt trắng như tờ giấy, không biết tình hình hắn thế nào,
nhưng chung quy chẳng bò dậy nổi.
Ôn Phi Khanh một chân đạp lên ngực hắn ré giọng thét hỏi:
– Hầu Ngọc Côn, ngươi còn gì để nói nữa không!
Hầu Ngọc Côn ngực phập phồng, một lúc mặt mới lấy lại sắc huyết, cười khổ nói:
– Nhị cô nương làm gì chứ?
Ôn Phi Khanh gia lực vào chân mình dẫm trên ngực hắn gằn hỏi:
– Chớ nhiều lời, nhanh nói Trương cô nương ở đâu?
Chân của Ôn Phi Khanh dẫm lên ngực hắn với một lực không nhỏ, khiến hắn
nhăn nhó mặt nói:
– Nhị cô nương, Trương cô nương xác thực ở trong tiểu lâu kia.
Trương Viễn Đình chẳng nói nửa lời, liền tung người phóng vào ngôi lầu hoang.
Lý Tồn Hiếu liền phóng người phi theo.
Chẳng mấy chốc hai người trước sau vào trong rồi vọt trở ra, Trương Viễn Đình tay
cắp Miêu Phương Hương và Lý Tồn Hiếu trong tay ôm ngang người Sầm Đông Dương.
Ôn Phi Khanh ngớ người lắp bắp hỏi:
– Chuyện thế nào, Trương tiền bối?
Trương Viễn Đình nói:
– Không nhìn thấy tiểu nữ, chỉ thấy hai tên này bị điểm huyệt nằm ngay trong tiểu
lâu.
Ôn Phi Khanh thoắc nhiên quay phắt nhìn trừng trừng vào người Hầu Ngọc Côn
đầy sát khí, giọng lạnh như băng:
– Hầu Ngọc Côn…
Hầu Ngọc Côn cười khổ nói:
– Đủ thấy tôi không hề lừa các vị, Trương cô nương đã bị người khác ngầm trong
mang đi…
Trương Viễn Đình vỗ tay một cái vào gáy Sầm Đông Dương giải huyệt.
Sầm Đông Dương huyệt đạo được giải, ngơ ngác nhìn quanh rồi chừng như nhận
ra tình hình lúc này