
đối với Liễu Ngọc Lân như thế còn phúc cho hắn, con người hắn
thối tha bẩn thỉu từ đầu đến chân !
Trương Viễn Đình không nhịn được bật cười thành tiếng nói :
– Thúy cô nương nói chuyện hóm hỉnh thật !
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Đa tạ Thúy cô nương.
Lý Tồn Hiếu mời Tiểu Thúy ngồi xuống.
Tiểu Thúy ngồi xuống xong, Lãnh Ngưng Hương hỏi tiếp :
– Thúy cô nương, Ôn nhị cô nương thế nào ?
Tiểu Thúy nói :
– Chuyện này thì cô nương cứ yên tâm, Ôn nhị cô nương tuy bị Lão Thần Tiên
giam lỏng, thế nhưng Lão Thần Tiên đối đãi với cô ta rất tốt, như đãi một vị thương
khách.
Rồi quay sang Lý Tồn Hiếu nói tiếp :
– Lý tướng công biết chứ, Lão Thần tiên sở dĩ giam lỏng Ôn nhị cô nương chỉ là
muốn đổi lấy cô nương tôi từ “Hàn Tinh Môn” trở về.
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
– Tôi biết, Trương tiền bối đã tính được chuyện này ?
Tiểu Thúy nói :
– Hiện tại thì ổn rồi, Ôn gia nhị lão để mừng thọ Lão Thần Tiên đã cho người tiễn
hồi cô nương tôi về Kim Hoa, Lão Thần Tiên cũng giao Ôn nhị cô nương cho Ôn gia nhị
lão.
Lý Tồn Hiếu ngớ người nói :
– Sao, Lệnh hồ cô nương đã về Kim Hoa ?
– Đúng thế, vừa đến trưa hôm nay.
– Người của Hàn Tinh Ôn gia cũng đến ?
– Vâng, ngoài Ôn gia nhị lão còn có Ôn thiếu chủ.
Lý Tồn Hiếu nhíu mày nói :
– Chỉ e Ôn gia và Lãnh Nguyệt Môn chẳng nói chuyện thoả thiện vui vẻ với nhau
được!
Tiểu Thúy nói :
– Không, thì sao ?
– Nghe nói Liễu Ngọc Lân hiện tại là cháu rễ của Cơ bà bà, Cơ bà bà định đem
Lệnh Hồ cô nương gả cho hắn ?
Tiều Thúy nghe thì giật mình chấn động thốt lên :
– Sao tướng công biết ư ?
Lý Tồn hiếu cười nói :
– Chính hai vị “Truyền lệnh đồng tử” của Lãnh Nguyệt Môn nói, mà trên thực tế
thì Lãnh Nguyệt Môn cũng không tiếc sức lực bảo hộ cho Liễu Ngọc Lân.
Tiểu Thúy mặt sạm lại, cúi thấp đầu nói :
– Cô nương tôi sao khổ thế ?
Bình tĩnh lại, cô ta nói tiếp :
– Cô nương tôi nhân nghe nói có một người trẻ tuổi họ Lý đả thương hai vị hộ
pháp, thực tình trong thiên hạ có thể đả thương hai vị hộ pháp Lãnh Nguyệt Môn chẳng
có được mấy người, cô nương lo lắng là tướng công. Vì thế lệnh tiểu tỳ đến xem có
đúng là tướng công không, nếu đúng là tướng công cô nương bảo tiểu tỳ cầu xin tướng
công nhanh rời khỏi Kim Hoa này.
Lý Tồn Hiếu chau mày hỏi :
– Vì sao phải nhanh rời khỏi Kim Hoa ?
– Tướng công còn chưa biết, Ôn gia nhị lão và Lão Thần Tiên liên thủ đối phó
tướng công, đoạt cho được bức “Tàng Bảo Đồ” !
Lý Tồn Hiếu bật cười mấy tiếng nói :
– Lý Tồn Hiếu nào được vinh hạnh thế, cùng lúc “Hàn Tinh Môn” và “Lãnh
Nguyệt Môn” liên thủ đối phó với một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, quả là một chuyện
chẳng phải tầm thường chút nào !
Tiểu Thúy giọng tha thiết nói :
– Lý tướng công, cô nương tôi van xin tướng công đi ngay.
Trương Viễn Đình đột nhiên chen vào nói :
– Thúy cô nương, chuyện của Lý thiếu hiệp ở Kim Hoa này đã xong, sẽ đi ngay
thôi.
Tiểu Thúy tròn mắt hỏi lại :
– Thật sao ?
Lý Tồn Hiếu muốn nói, nhưng bị Trương Viễn Đình đánh mắt cản lại, lão nói :
– Đương nhiên là thật, chuyện rất quan trọng, lẽ nào lại dối Thuý cô nương.
Tiểu Thúy trầm ngâm một lúc nói :
– Thế thì tốt, tiểu tỳ sẽ hồi báo phục mệnh…
Cô ta đứng lên nói tiếp :
– Lý tướng công, tiểu tỳ đi đây. Tiểu tỳ không thể lưu lại đây lâu, vạn nhất để Lão
Thần Tiên biết được thì mạng tiểu tỳ chẳng còn, lại liên lụy đến cô nương tôi…
Rồi lại nhìn Lãnh Ngưng Hương nói :
– Lãnh cô nương, tiểu tỳ van cầu cô nương đừng cho Liễu Ngọc Lân giải dược.
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói :
– Thúy cô nương yên tâm, chỉ cần một lời này của Thuý cô nương, ta nhất định
không bao giờ cho Liễu Ngọc Lân thuốc giải.
Tiểu Thúy đột nhiên quỳ sụp xuống dưới chân Lãnh Ngưng Hương nói giọng xúc
động:
– Lãnh cô nương không cho Liễu Ngọc Lân thuốc giải, ân lớn như cứu lấy mạng cô
nương tôi, tiểu tỳ bái tạ !
Nói rồi dập đầu mà lạy.
Lãnh Ngưng Hương vội vàng đỡ cô ta lên nói :
– Thúy cô nương, cô làm gì thế.
Tiểu Thúy hai mắt đỏ hoe nói :
– Lãnh cô nương không biết, chuyện này cô nương tôi chẳng bao giờ đồng ý, thế
nhưng đã là lệnh của Lão Thần Tiên thì cô nương tôi chẳng dám kháng cự. Chỉ còn một
cách là…
Lãnh Ngưng Hương vỗ tay nhè nhẹ lên lưng Tiểu Thúy an ủi :
– Thúy cô nương yên tâm, ta cũng là thân nữ nhi như Lệnh Hồ cô nương, ta đương
nhiên hiểu được nỗi thống khổ khi bị ép buộc lấy một người mình chẳng thương, đồng
thời lại là một người bỉ ổi như Liễu Ngọc Lân. Cứ về bẩm báo lại với Lệnh Hồ cô
nương, chúng ta thâm giao đã lâu, chỉ cần điều gì ta làm được nhất định ta sẽ làm.
Tiểu Thúy nước mắt lưng tròng nói :
– Lãnh cô nương, tiểu tỳ ghi nhớ ân này của cô nương, tiểu tỳ cáo từ !
Cúi đầu thi lễ lần nữa rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu nói :
– Huynh nên tiễn chân Thuý cô nương.
Lý Tồn Hiếu thoáng chút do dự, nhưng rồi cũng bước chân ra ngoài.
Ra khỏi khách điếm, đi một lúc tới một gốc cây hoè bên đường, Tiểu Thúy bỗng
ngừng chân đứng lại, quay người nhìn chàng nói :
– Tướng công ra đây thật hay, tiểu tỳ chính đang muốn gọi tướng công một mình
ra ngoài n