khắc nghiệt ! Và Tân Lượng đang có ý định chiếm đoạt bảy chiếc lá còn lại đây !
Tiểu Thiên thầm tính kế, ít nhất phải phá hỏng ý định mang đầy tính tham lam của kẻ đã từng lừa dối Tiểu Thiên !
Nó đột nhiên bảo :
– Lúc sáng, khi tiểu điện ly khai Khuyên Bích Trì, lớp băng cứng ở trên mặt nước dường như đã bắt đầu tan chảy ! Bây giờ muốn vượt qua không phải chuyện dễ !
Tân Lượng cười lạnh :
– Chỉ không dễ đối với những hạng người như ngươi mà thôi ? Rỗi ngươi sẽ thấy ta vượt qua được hay không ! Đi !
Đến Khuyên Bích Trì, không như Tiểu Thiên nghĩ. Lớp băng cứng trên mặt nước dường như vẫn còn nguyên vẹn !
Tiểu Thiên chỉ biết thở dài khi đột nhiên Tân Lượng thản nhiên chộp vào cổ tay của nó !
Những tưởng Tân Lượng sẽ lôi nó bước đi trên mặt băng nào ngờ Tiểu Thiên phải hoảng sợ khi nghe Tân Lượng vụt thét :
– Đi !
Vút !
Lập tức, toàn thân Tân Lượng cứ như cạnh én vụt cất bay lên và lôi theo cả Tiểu Thiên
Rắc…
Bay xa độ hai trượng, Tân Lượng phải đặt một chân vào mặt băng để lấy đà Làm cho lớp băng ngay chỗ y đặt chân phải vỡ ra !
Vút !
Cứ như .Thế, Tân Lượng trước sau đã lôi Tiểu Thiên cùng bay cùng nhảy với y được năm lượt ! Vị chi đã vượt được mười trượng hoặc hơn và cả hai hiện giờ đang ở khoảng giữa ao nước Khuyên Bích Trì hình vành khuyên !
Tân Lượng lại đặt chân xuống mặt băng để lấy đà.
Rắc…
Lớp băng lần này vỡ ra một khoảng lớn, chứng tỏ ở chỗ Tân Lượng đặt chân là nơi có lớp băng khá mỏng ! Điều này làm cho việc lấy đà của Tân Lượng không đạt đúng ý nguyện !
Y chấp chới khiến Tiểu Thiền suýt nữa phải bị y buồng tay !
Y bật quát thét lớn : Lên !
Cùng với tiếng quát, Tân Lượng dùng lực thật nhiều khiến toàn thân y lập tức bốc cao lên và tiếp tục bay đi, để lại nơi y vừa đặt chân là một mặt nước rộng lớn với lớp băng đã bị vỡ vụn.
Vút!
Không những không lo sợ, Tiểu Thiên còn thầm mong sao cho lần sau Tân Lượng vẫn đặt chân nhầm chỗ như lần mới rồi !
Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm (?)
Tân Lượng lại đặt chân.
Rắc… ! Và…
Bõm !
Hai chân y lập tức thọc sâu vào mặt nước lạnh giá khiến y phải kêu lên :
– Nguy tai !
Đang mừng vì điều này, Tiểu Thiện chợt hốt hoảng khi nhận ra nó đang bị Tân Lượng đặt ngay trên mặt băng cạnh y !
Chính lúc đó, cớ tiếng Tân Lượng hét:
– Lên !
Y đè hai tay lên người Tiểu Thiên với một lực đè cực mạnh làm cho toàn thân,Tiểu Thiên như bị bẹp gí vào mặt băng !
Băng vỡ ra.
Rắc… Đồng thời, toàn thân Tân Lượng nhờ cái đè này để lấy đà và bay lên cao.
Vút !
Trái với sự bay lên của Tân Lượng, toàn thân Tiểu Thiên đương nhiên phải ngập vào làn nước giá lạnh !
Bõm !
Hốt hoảng, Tiểu Thiên vùng vẫy cố bấu víu vào những mảng băng vừa vỡ ra cạnh đó !
Lúc đã bấu được một mảnh băng, Tiểu Thiên hể hả nhìn thấy Tân Lượng đang nặng nề rơi xuống mặt băng.
Rắc!….
Bõm !…
Y rơi mạnh làm cho băng vỡ toang, sau đó nuốt mất thân hình y vào làn nước giá lạnh để lai một chuỗi tiếng kêu thê thảm .
– A….A….
Băng vốn nổi trên mặt nước và thân hình Tiểu Thiên cũng không quá nặng, sau vài lượt khua tay đập chân, Tiểu Thiên và cả mảng băng lập tức di chuyển đến lớp bàng cứng gần đó.
Dù đang lạnh đến cóng cả tứ chi, Tiểu Thiên vẫn cố gắng trườn người lên mặt băng cứng.
Sau đó, để mau chóng hết lạnh, Tiểu Thiên vội chạy trên mặt băng ướt đến bờ bên kia Khuyên Bích Trì !
Nó cũng vội vàng lao nhanh qua từng gộp đá tìm lại nơi nó đã phát hiện loại lá cỏ kỳ lạ nọ !
Hố đất nó đã rơi hôm qua giờ lại ngập tuyết ! Tiểu Thiên cẩn trọng đi men theo hố tuyết và chui người vào kẽ đá nọ.
Cây cỏ kỳ lạ kia vần còn dù rằng bảy chiếc lá dường như đang dần khô héo!
Không chậm, Tiểu Thiên nhổ tất cả nhánh cỏ và vặt nhanh hai rồi là ba chiếc lá cho vào miệng
Đắng ! Lá cỏ tuy không còn tươi nhưng vị đắng của nó vẫn không thay đổi!
Định ăn hết cả bảy chiếc lá nhưng do vị đắng của nó khiến Tiểu Thiên chỉ đủ đởm lược tự ăn thêm một chiếc lá nữa !
Còn lại ba chiếc, Tiểu Thiên cất vào người với ý định nếu nó vẫn còn cóng lạnh có thể phải dùng thêm cho dù vị đắng đang khiến nó muốn nôn bỏ tất cả những cái nó vừa ăn vào bụng !
Đột nhiên, từ đâu đó trong ngũ tạng của nó một luồng nhiệt khí bỗng bừng bừng bốc lên !
Thoạt đầu luồng nhiệt khí này đẩy lùi cái lạnh làm,.Tiểu Thiển hoàn toàn yên tâm !
Nhưng chỉ một lúc sau, cái nóng đã bộc phát càng lúc càng hừng hực khiến nó phải phát hoảng :
– Độc thảo ? ! Ôi chao ! Nóng…
Luồng nhiệt khí xông lên đỉnh đầu gây cho Tiều Thiên sự mê loạn !
– Ôi !…
Do thần trí không còn tỉnh, Tiểu Thiên ngã vật ra, vô tình rơi luôn vào hố đất vốn đang ngập tuyết !
Phộp !
Ngũ Hành Bang
Tân Lượng ! !…
Những tiếng réo gọi đích danh Tân Lượng cứ luôn phiên vang vọng rốt cuộc cũng làm cho Tiểu Thiên lai tỉnh !
Mở mắt ra, Tiểu Thiên phải hoang mang một lúc lâu mới hiểu tại sao quanh nơi nó đang nửa nằm nửa ngồi lại là một hố đất lõng bõng nước.
Đang kinh ngạc vì không ngờ sức nóng toát ra từ người nó, do bốn chiếc lá kỳ lạ tạo ra, lại có thể làm cho hố đất ngập tuyết phải tan chảy thành nước, Tiểu Thiên bất ngờ nghe những thanh âm mơ hồ thoảng hoặc do ch